Lấy Mạng Huyền Học Ốm Yếu Đại Lão Bạo Hồng Toàn Võng (Dịch Full)

Chương 283

Unknown Chương 283

Lặng lẽ lăn lộn lên tầng cao nhất Tiêu Tự Trân vuốt ngực mình, luôn cảm thấy cả ngày hôm nay đều đặc biệt bất an, nhất là buổi tối bọn họ từ nhà kho đi ra, trái tim cô ta đập không bình thường, cực độ bất an còn có sợ hãi không biết từ đâu tới.

Thấy chồng mình Trịnh Đan không có phản ứng gì, cô ta nhịn không được nhỏ giọng hỏi, liền nghe được Chu Thừa ở đạo quán học qua vài năm, xác nhận đó chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, có thể dễ dàng để cho bọn họ đắc thủ.

"Yên tâm đi, nào có cái gì phát sóng trực tiếp cái gì đều biết, tất cả đều là gạt người!"

“Lợi hại hơn nữa cũng không thể lợi hại hơn tôi! Yên tâm đi, em dâu.”

Chu Thừa vì tiền mà tới nói một cách chắc chắn, cũng cho Tiêu Tự Trân một chút an ủi.

Đỗ Chí Vĩ vốn dĩ chán ghét phụ nữ, nhìn thấy bộ dạng nhát gan của cô ta càng cảm thấy vướng víu, trực tiếp kích thích cô ta: "Nếu cô sợ có thể trốn đi, sáng mai lại trà trộn ra ngoài.”

Trịnh Đan nghe thấy người thanh niên này lại dám mỉa mai vợ của mình, cho dù cô ta có chút sợ hãi, cũng không muốn cô ta bị người ngoài nói, âm thầm hung hăng trừng mắt liếc người này một cái, dự định đợi lát nữa cũng đem anh ta đánh một trận.

Còn chưa sờ tới gian phòng của Lâm Lạc Dao, hai bên đã mơ hồ sinh ra vết rách. Cũng may có mục tiêu chung co nên bọn họ tạm thời không trở mặt, còn duy trì hợp tác.

“Trần Đại Minh kia thật lợi hại, lại trực tiếp làm mất điện ở đây, camera thế nào cũng không quay được chúng ta.”

Bốn người sờ soạng đi tới tầng cao nhất, Trịnh Đan còn nói bảo vệ của viện điều dưỡng đắt tiền nhất này cũng chỉ có như thế, cho bọn họ cơ hội lợi dụng, có được toàn bộ lại chẳng phí công sức!

“Ông xã, em luôn cảm thấy như có thứ gì đó đang nhìn chúng ta...... “

Mấy người mò mẫm trong bóng tối ở trên tầng cao nhất, thử nghe thanh âm trong các gian phòng. Bởi vì tầng lầu này đều bị Lâm Lạc Dao bao xuống, gian phòng phía trước cũng đều là trống không, tự nhiên sẽ không có người phát ra tiếng vang cùng hơi thờ.

Ban đêm cúp điện, trong viện điều dưỡng xa lạ đưa tay không thấy được năm ngón, một đám người bọn họ cẩn thận từng li từng tí đi từng gian phòng nghe thử, trái tim Tiêu Tự Trân đập càng lúc càng nhanh, cảm giác bị nhìn trộm cũng càng ngày càng rõ ràng. Hơn nữa bọn họ lặng lẽ đặt lỗ tai ở cạnh cửa, nghe trong cửa có người hay không hành động này vốn là vô cùng đáng sợ, bất kỳ một chút âm thanh gió thổi đều sẽ làm cho trái tim của bọn họ nhấc lên, trở nên cả kinh, cực kỳ mẫn cảm.

Viện điều dưỡng này cũng thật kỳ quái, cúp điện cũng không có ai la hét, không có bảo vệ đi lên kiểm tra sao?

Căng thẳng và sợ hãi hoàn toàn chiếm cứ đại não của Tiêu Tự Trân, bọn họ khom người, nhẹ nhàng đi lại không dám phát ra bất cứ âm thanh gì.

Thời tiết hôm nay không tốt, mấy giờ trước vừa mới đổ một trận mưa to, bây giờ còn có gió, cũng không biết có phải cửa sổ mấy phòng không đóng chặt hay không, hay là cửa có khe hở, tiếng gió có chút giống như tiếng trẻ con khóc, lại giống như là tiếng than nhẹ của phụ nữ, làm cho lòng bàn tay, trán của bọn họ đều toát ra mồ hôi, trái tim cũng sắp từ trong ngực nhảy ra!

Đột nhiên, Tiêu Tự Trân nhìn thấy trần nhà hình như có bóng đen nho nhỏ, cô ta thiếu chút nữa thét chói tai lên, kịp thời bị Trịnh Đan bịt miệng lại!

“Em làm gì vậy!”

Trịnh Đan nhỏ giọng cảnh cáo vợ mình, nghe thấy cô ta nói nhìn thấy có thứ gì đó từ trần nhà bò qua, chỉ nói cô ta nhất định là nhìn lầm, cũng không dám tự mình ngẩng đầu nhìn xem.

Bởi vì bọn họ đã phát hiện không đúng, bị cúp điện nhưng viện điều dưỡng này quá yên tĩnh, đêm nay cũng quá thuận lợi.

Sao lại mất điện lâu như vậy mà không có ai xuất hiện nhỉ...

Thân thể của Tiêu Tự Trân đột nhiên run lên, chân đã run rẩy như nhũn ra ngồi phịch xuống bên người chồng mình, nhỏ giọng nói cho anh ta biết mình nghe thấy có tiếng trẻ con đang khóc, còn có tiếng của nam nữ trẻ tuổi, người già đang khóc ——

“Cô phát điên cái gì vậy!”


Bình Luận (0)
Comment