Chiêm Anh ăn ở căn tin thì anh ta cũng tới căn tin, Chiêm Anh chạy bộ vào buổi tôi anh ta cũng lái xe một giờ đến đây đi theo cô ấy, Chiêm Anh đến tháng không thoải mái trong người thì anh ta chuẩn bị máy sưởi cầm tay cho cô ấy, còn tìm bác sĩ nổi tiếng kê đơn bảo người ta nấu sẳn bỏ vào bình giữ nhiệt mang đến, đây cũng là lần đầu tiên Chiêm Anh chịu nhận đồ của La Phát Huy.
“Anh không cần lại đến tìm tôi, chúng ta không có khả năng.”
Chiêm Anh nắm máy sưởi kia, tàn nhẫn mà từ chối thẳng thừng với người đã theo đuổi cô ấy suốt một thời gian.
Mặt La Phát Huy cũng trầm xuống: “Vì sao em lại phải đẩy tôi ra xa vậy?”
Chiêm Anh nghiêm túc mà trả lời: “Anh thích tôi chỉ vì khuôn mặt của tôi, vậy nếu anh gặp được người đẹp hơn tôi thì sao? Nhỡ sau này anh phát hiện tính cách của tôi nhàm chán thì sao? Điều kiện gia đình khác nhau ở cạnh nhau sẽ không có nhiều mâu thuẫn sao?”
La Phát Huy cũng nghiêm túc nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đơn thuần của Chiêm Anh, nhiệt liệt mà không thèm che giấu trả lời: “Vì cái gì em muốn nếu nhiều như vậy?”
“Đúng là anh thích khuôn mặt của em, nhưng trên thế giới này có mấy người yêu đương mà không vì nhan sắc chứ?”
Anh ta từng bước tới gần Chiêm Anh, khiến cảm giác tồn tại mãnh liệt mười phần của anh ta càng thêm rõ ràng: “Em đề cập đến nhiều giả thuyết như vậy, chẳng lẽ em muốn gặp một người đàn ông giống hệt lý tưởng của mình rồi dùng nhiều năm để tìm hiểu anh ta từng bước một để xem cả hai có hợp nhau hay không sao?”
“Tôi cảm thấy em rất tốt, tôi bằng lòng bao dung khuyết điểm của em. Nếu em thích tôi, em cũng sẽ bằng lòng bao dung thiếu sót của tôi.”
“Nếu thật sự không hợp nhau chúng ta chia tay.”
Hô hấp cực nóng của La Phát Huy truyền đến mặt Chiêm Anh: “Em đừng nhát gan như, đừng cự tuyệt người khác.”
“Ngoại hình vốn dĩ là một bộ phận của em, hơn nữa càng tiếp xúc tôi phát hiện chính mình ngày càng thích em.”
Chiêm Anh muốn giải thích bản thân không phải nhát gan, lại phát hiện nhịp tim không chịu khống chế mà gia tốc, cô ấy không quen thân cận với khác phái như vậy, càng đừng nói đến người này còn là La Phát Huy có mưu đồ với mình.
Thấy trên mặt Chiêm Anh ửng hồng, nụ cười trên mặt La Phát Huy càng tươi. Anh ta ngắm nhìn người khác chưa bao giờ lén lút, cứ như vậy mà thẳng thắn lại chuyên chú nhìn Chiêm Anh, trước mắt anh ta chỉ cảm thấy cô ấy thật đáng yêu.
“Em đỏ mặt, thật ra em cũng có chút thích tôi, chỉ là không dám hẹn hò với tôi?”
Nghe được lời trêu chọc của anh ta, Chiêm Anh muốn giải thích, nhưng cũng biết mặt mình giờ phút này nóng bao nhiêu, nhưng cô ấy vẫn kiên trì suy nghĩ của chính mình: “Anh chỉ tìm tôi chơi đùa, chúng ta không phải một loại người, dừng ở đây đi.”
Nói xong, Chiêm Anh không chờ La Phát Huy nói chuyện, trực tiếp chạy về ký túc xá.
Sau khi trở về cô ấy mới phát hiện trong tay chính mình còn cầm máy sưởi ấm. Có lẽ vì bụng cô ấy khó chịu nên rất lâu sau đó, Chiêm Anh vẫn do dự mở ra nắp bình.
Hơi ấm của thuốc bắc trong nháy mắt phả vào mặt cô ấy, giống như tính cách nhiệt liệt đến gần cô ấy của người kia.
Chiêm Anh có chút hoảng hốt, liền nghe thấy bạn cùng phòng ríu rít thảo luận: “Tôi cảm giác La Phát Huy hình như thật sự thích Tiểu Anh, không giống như là chơi đùa?”
“Nghe Hách Chỉ nói, bạn gái của bạn thân La Phát Huy chính là hoa khôi học viện tài chính, nói La Phát Huy rất giàu có, người cũng khá tốt……”
“Hình như gần đây đàn anh cũng không tìm cô ấy, là từ bỏ rồi sao?”
Trong đầu Chiêm Anh thật loạn, hơn nửa ngày mới thấy tin nhắn của La Phát Huy trên di động: 【 Ngày mai em cùng tôi ăn bữa cơm đi, em muốn cự tuyệt cũng phải hẹn hò với tôi một lần, xác nhận chúng ta không hợp làm tôi hết hy vọng đi? 】
【 Cho tôi chút thể diện đi, đừng khiến cho người ta cảm thấy tôi đuổi theo em lâu như vậy, cuối cùng đến bạn bè bình thường hẹn nhau ăn một bữa cơm cũng không được. 】