Mắng cô ấy không có liêm sỉ, còn đi học đã bị kẻ có tiền chơi đùa, mắng cô ấy vừa ngu xuẩn vừa hư hỏng, vậy mà để nghiện ma túy, bọn họ tức giận đến mức nói rằng bọn họ thà rằng không hề sinh ra đứa con gái như cô ấy, cô ấy là nổi sỉ nhục lớn nhất của dòng họ.
Đêm hôm đó, Chiêm Anh rời đi.
Cô ấy rời đi, không mang theo gì cả. Bởi vì cô ấy không có mặt mũi tiếp tục dùng đồ của cha mẹ cho mình lúc trước, có chết cũng sẽ không đụng vào những thứ La Phát Huy đưa, chỉ có thể một thân một mình rời khỏi mảnh đất này.
“Sau đó, có thể là do nội tâm quá đau khổ, có lẽ là nhân loại vốn dĩ không có sức kháng cự ma quỷ dụ dỗ, cô ấy vẫn sa chân vào con đường mà bản thân sợ hãi nhất.”
Chiêm Anh lại nghiện ma túy.
Như lời của La Phát Huy nói, kẻ có tiền có thể mua được liều lượng ma túy tốt nhất và hợp lý, kết hợp với việc tập thể dục, chăm sóc sức khỏe và điều trị khiến cơ thể họ nhìn như khỏe mạnh nghiện lâu như vậy cũng không hề biểu hiện ra điều gì bất thường.
Nhưng người nghèo vì ngăn chặn cơn nghiện trong cơ thể, chi rất nhiều tiền tài để đổi lấy ma túy trái phép trộn lẫn các loại tạp chất, sử dụng lung tung một khoảng thời gian sau đó vì mua không nổi liều không đủ để thỏa mãn cơn nghiện nữa bọn họ sẽ chuyển sang tiêm chích vào cơ thể.
Tinh thần suy sụp, lo âu biết cuộc sống như vậy không có hồi kết khiến bọn họ càng thêm ỷ lại vào sự giải thoát cũng vui sướng trong nháy mắt kia do ma túy mang lại, sức khỏe nhanh chóng đi xuống.
Chiêm Anh cũng như thế, đám xì ke thèm muốn vẻ đẹp của cô ấy nên “miễn phí” cung cấp ma túy cho cô ấy, sau đó ở trên người cô ấy mạnh mẽ đòi lại.
Người trong bóng tối chỉ có đi đến chỗ càng tối tăm hơn, cuối cùng cũng không thể trở về được nữa.
Cuộc đời của Chiêm Anh hoàn toàn bị hủy hoại, so với ghê tởm, dơ bẩn, dục vọng, tàn nhẫn mà cô ấy trải qua thì tử vong lại trở thành cứu rỗi.
Vào thời khắc kết thúc sinh mệnh của bản thân, Chiêm Anh không hận cha mẹ, không hận người theo đuổi bịa đặt lời đồn, thậm chí không hận La Phát Huy đùa giỡn tình cảm của mình, cô ấy chỉ hận vì sao anh ta không nói với mình trong rượu có ma túy, vì sao anh ta không nói bọn họ là loại người gì.
Lâm Lạc Dao nói đến đây, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng thống hận cuối cùng của cô ấy, cũng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì với cô ấy, bọn họ yên lặng chảy nước mắt, cũng không biết vì sao.
Bởi vì chuyện này, Chiêm Anh không muốn người khác biết được, trước nay cô ấy luôn rất kiêu ngạo, Lâm Lạc Dao không cho bọn họ nghe được.
Chỉ có ba người nhà họ La nghe được tất cả, bọn họ hoang mang lại khiếp sợ một lúc lâu cũng không nói được nên lời.
Trước đây La Lập Hiên căn bản không hề biết con trai mình chạm vào ma túy, bà La phát hiện chút manh mối nhưng cũng không dám nói ra, bọn họ không ngờ được con trai thế mà hủy hoại cả cuộc đời của một người cô gái.
La Phát Huy còn chảy xuống vài giọt nước mắt, nói Chiêm Anh tại sao lại ngốc như vậy, rõ ràng còn có cách khác mà, lại lần nữa bị quỷ diện sang tra tấn một cách vô tình.
“Là chúng tôi có lỗi với Chiêm Anh! Chúng tôi đưa nó đến trại cai nghiện, sau đó quyên góp tiền, góp của, làm công ích trợ giúp những người nghiện ma túy! Còn có thể giúp cô ấy kiện những kẻ đã từng tổn thương cô ấy, chu cấp cho cha mẹ cô ấy, tóm lại cô ấy muốn cái gì cũng được chúng tôi đáp ứng hết!”
“Chỉ cần cho Phát Huy một con đường sống!”
Bà La đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với quỷ diện sang trên mặt của con trai, cầu xin cô ấy đừng giết con trai của mình, bằng không bà ta cũng không sống nổi!
Bà ta dùng sức dập đầu, làm gì còn vẻ ưu nhã cao quý của phu nhân nhà giàu ngày xưa, một cái lại một cái! Cho đến khi trên trán đổ máu!
Cặp mắt La Lập Hiên mang theo đầy hy vọng nhìn về phía Lâm Lạc Dao, tài sản của bọn họ có thể cứu rất nhiều người, cứu rất nhiều người bị ép dùng ma túy, cô cũng hứa với bọn họ rằng có thể để oán khí tự tan đi, không thể cứ như vậy nuốt lời chứ!
Nhưng chuyện xưa của Lâm Lạc Dao còn chưa nói xong.
“Sai lầm của anh ta không chỉ có nhiêu đó, các người biết không?”