Ngụy Lan nhìn vào kính chiếu hậu nhìn em gái ở ghế sau vẫn luôn có chút mất hồn mất vía, hỏi mèo sứ có biết bộ dạng của con quỷ kia như thế nào, có ý đồ gì không.
“Trong mắt ta nhân loại các ngươi đều giống nhau không khác biệt lắm, ta chỉ biết là nam quỷ, nào biết được anh ta suy nghĩ cái gì! À, đúng rồi! Anh ta tưởng xông vào địa bàn của ta, sau khi bị ta cảnh cáo lập tức liền chạy xa!”
Lúc Ngụy Lan không hề hay biết chính mình lại bảo hộ cô ta!
Chẳng bao lâu sau đã đến bệnh viện, trùng hợp là hôm nay Ngụy Lan mặc một chiếc áo sơ mi, trước ngực có túi, cô ta cẩn thận đem mèo sứ cất vào đó, cầm lấy áo gió trong xe khoác lên, vội vã đi vào tòa nhà nơi đồng nghiệp nằm viện.
Vài vị đồng nghiệp đã đến trước đó rồi, sắc mặt bọn họ ngưng trọng nhìn dáng vẻ đúng là tình hình của Mao Giai Thụy không lạc quan cho lắm.
Phòng chăm sóc đặc biệt ICU, người đàn ông hơn ba mươi tuổi mang sắc mặt u ám nằm trên giường bệnh, trên mặt anh ta mang mặt nạ thở oxy, chỉ có thể dựa vào dụng cụ trợ giúp hô hấp tạm thời giữ lại sinh mạng, Nhưng đội ngũ bác sĩ nhìn số liệu trên dụng cụ, lại mở ra đôi mắt quan sát thấy đồng tử của anh ta đã khuếch tán, yên lặng lắc lắc đầu.
Đi ra phòng bệnh, bọn họ nói ra kết quả có xác suất cao nhất với vợ của bệnh nhân: Chỉ còn lại mấy ngày nữa thôi.
Vợ của Mao Gia Thụy lập tức che miệng lại, sợ chình mình sẽ lập tức khóc rống ra tiếng. Cô ta nghĩ thế nào cũng không ra chồng mình chỉ là bị cảm phát sốt, sao đột nhiên lại bệnh nặng, hiện tại ngay cả mạng sống cũng sắp không giữ được!
Mẹ của Mao Giai Thụy lúc này mới vội vội vàng vàng chạy từ ngoài vào, bên người còn dẫn theo một vị đại sư nghe nói rất có bản lĩnh, còn không biết mới vừa rồi bác sĩ đã hạ “tối hậu thư” cho con trai mình.
“Đại sư, ngài xem xem con trai và chồng tôi có phải bị người ta nguyền rủa hay không!”
Bà lão nôn nóng dẫn đại sư đến trước phòng bệnh để đại sư xem tình trạng của con trai đang nguy kịch trước tiên, đại sư kia xuyên thấu qua kính cửa sổ thấy được diện mạo của anh ta, hỏi đến ngày sinh tháng đẻ, sau đó bấm tay tính toán: “Bổn mệnh niên phạm phải xung sát, số mệnh của cậu ta đã định sẵn có một kiếp nạn lớn, thực đau thương! Nhưng mà nguyền rủa mà bà nói với tôi vẫn chưa tính đến, bà nói chi tiết xem!”
Trên mặt bà lão càng sầu lo hơn, vừa muốn nói rõ chuyện nguyền rủa với đại sư thì nghe thấy từng tiếng ồn ào truyền đến từ nơi cách đó không xa, hình như là xảy ra chuyện gì đó, bà ta không kịp nói lời nào liền cất bước chạy qua đó, quả nhiên là ở phòng bệnh chồng bà ta!
Chỉ thấy một ông lão gầy yếu nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi chảy đầy đầu! Trong miệng ông ta nói năng lộn xộn mà kêu la nguyền rủa, đừng đến đây, buông tôi ra linh tinh!
Có lẽ là ác mộng quá mức khủng bố, ông lão liều mạng mà muốn giãy giụa, khiến cho toàn bộ giường bệnh cũng lay động theo! Tứ chi ông ta không ngừng vùng vẫy, nắm chặt tay, thậm chí thiếu chút nữa đã ngã từ trên giường xuống, hai người y tá lập tức đè ông ta lại, ông ta lại vùng vẫy mạnh mẽ hơn, nhưng vẫn luôn không thể tỉnh lại được!
Mao Gia Vận lúc này đang ở một mảnh đất hoàn toàn xa lạ, bởi vì tuổi đã lớn hơn nữa ngày thường ông ta khuyết thiếu vận động, ông ta chạy hồng hộc, thở hổn hển lại không dám dừng lại một chút.
Bởi vì, phía sau ông ta có một mảnh vật chất màu đen quỷ dị không ngừng vọt về phía ông ta, nó như là nước biển màu đen dày đặc lại như là quái vật, ông ta sợ hãi chính mình sẽ bị nuốt chửng nên không ngừng chạy vội, lại vẫn không tránh thoát được vận mệnh bị nuốt!
Trong nháy mắt bị hắc ám nuốt chửng ông ta bỗng nhiên bừng tỉnh! Phát hiện chính mình thế nhưng lại đến một nơi vô cùng quen mắt, chung quanh có rất nhiều người, diện mạo của mỗi ‘người’ đều vô cùng kỳ quái, trên mặt có hình vẽ không biết tên, ăn mặc phục sức có chút kỳ dị, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt!