Đối mặt ông ta là một cây cột đồng cao ngất, quanh cán là những sinh vật động vật không nhận dạng được quấn quanh, xung quanh còn có một ít cây cột nhỏ như là treo đồ vật gì đó dạng dài.
Không chờ ông ta thấy rõ, vừa cúi đầu đã thấy hai đầu gối bản thân quỳ trên mặt đất, đôi tay bị trói ra sau lưng, trên người không có một thứ gì!
Mao Gia Vận chưa từng chật vật như thế bao giờ, càng không nói đến toàn thân ông ta đều nóng rát như đã từng chịu khổ hình, đầu gối máu thịt mơ hồ bởi vì quỳ gối trong thời gian dài, đau đớn ập đến trong nháy mắt khiến ông ta suýt chút nữa ngất xỉu. Dựa vào ý chí giãy giụa vài cái mới phát giác chính mình bị trói vào một cây cọc gỗ, căn bản không thoát được.
Ông ta lớn tiếng kêu la: “Tụi mày là ai, vì sao bắt tao tới nơi này!”
Người ở đây như thể chẳng nghe được giọng nói của ông ta. Mao Gia Vận thậm chí thấy được không ít người vây xem y hệt như dân chúng bình thường, bọn họ nhìn chính mình như xem trò vui, có người còn cầm công cụ lao động, có người còn gánh theo không ít ngũ cốc, có người còn ôm trẻ con đi lại!
Mao Gia Vận muốn những người này thả chính mình ra, lại bị người phía sau dùng sức đè lại.
Đột nhiên, như là dự cảm đến cái gì tim ông ta đập cực nhanh, thân thể cũng không khỏi run rẩy, ngẩng đầu thấy có người đàn ông xa lạ cầm đao có chút cổ xưa đột nhiên liền hướng về phía ông ta bổ xuống!
Một trận gió to thổi qua, mang theo mùi tanh của máu.
Ông ta nhớ rồi, đây là một quảng trường hiến tế lớn, cách đó không xa có cái bóng dáng đang lắc lắc kéo kéo, đó là hai mảnh cơ thể bị treo lên sau khi chém, người quỳ trên mặt đất đều là tế phẩm dùng cho lần này!
Bầu trời…… tại sao bỗng nhiên lại đảo ngược thế này?
Trong hiện thực, Mao Gia Vận lâm vào hôn mê sau khi giãy giụa kịch liệt, được nhân viên y tế đưa vào phòng cấp cứu!
Tiến vào tầng này, càng đến gần phòng bệnh của hai cha con nhà họ Mao, biểu cảm trên mặt con mèo sứ càng trở nên cảnh giác cùng hung ác, nó nhẹ nhàng gầm nhẹ phóng thích uy áp, dường như muốn dọa sự tồn tại tà ác nào đó.
Ở một toàn nhà nào đó, một người đàn ông đang khẩn trương nhận được cuộc gọi: “Cha con bọn họ sắp không được nữa rồi, cẩn thận một chút, có thể đi bao xa thì đi đi, đừng để bị nguyền rủa tìm đến!”
Không chờ anh ta đặt câu hỏi, đầu dây bên kia đã ngắt liên lạc, chỉ chừa người đàn ông mặt đầy tuyệt vọng cuống cuồng đặt vé máy bay ra nước ngoài!
Lúc trước là con trai hôn mê bất tỉnh phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, sau là người chồng mới vừa tỉnh lại mấy ngày trước lại lần nữa lâm vào hôn mê, bà lão quả thực phải cho đại sư quỳ xuống, trong miệng có chút lộn xộn nói: “Tôi liền nói bọn họ suốt ngày tiếp xúc với mấy thứ trong đất rất tổn hại âm đức, nhưng hai cha con như là trúng bùa mê, căn bản không nghe tôi!”
“Nguyền rủa gì?”
Lãnh đạo viện nghiên cứu nhận ra cấp dưới của mình chính là cha của Mao Giai Thụy, Mao Gia Vận là chuyên gia văn vật nổi danh trong nước đã từng là người quản lý viện bảo tàng số một, cũng biết vợ của ông ta không khỏi mở miệng dò hỏi.
Nhận ra nhóm người này là đồng nghiệp của con trai, trong mắt Du Phương Nhuận hiện lên một tia bài xích cùng thống khổ, bà ta giải thích ngọn nguồn của lời nguyền rủa.
Du Phương Nhuận đã được đính hôn cho Mao Gia Vận từ bé, mười ba tuổi đã gả cho ông ta. Là người phụ nữ thời đại cũ phi thường truyền thống, bảo thủ lại không có văn hóa bà ta có chút kiêng kị việc chồng mình theo ngành này nhưng ngại việc chính mình không có quyền lên tiếng, nói ra chỉ khiến cho Mao Gia Vận càng vắng vẻ chính mình.
Bà ta quản không được chồng mình cũng như không ảnh hưởng được con trai. Con trai Mao Giai Thụy của bọn họ sau khi lớn lên cũng kế thừa nghề nghiệp của cha mình chui đầu vào văn vật.
Hai năm trước, bà ta phát hiện thân thể chồng cùng con trai dường như kém hơn trước một chút, tinh thần cũng không tốt lắm ngẫu nhiên sẽ hoảng hốt thất thần, sau đó đột nhiên trở nên vô cùng lo lắng.