Nhưng bởi vì cha con hai người đều bận rộn công việc, thời gian ở nhà không nhiều lắm, Du Phương Nhuận cũng không nhận ra điều gì đặc biệt khác thường chỉ nghĩ công việc khiến bọn họ quá mệt mỏi, bồi bổ cho bọn họ nhiều một chút.
“Nửa năm trước, ông Mao bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng, còn sẽ đột nhiên kêu la gì đó rồi đột nhiên bật dậy!”
“Lúc đầu tôi còn nghe không rõ lắm, lúc sau mới nghe được cái gì mà nguyền rủa, ông ấy còn không chịu nói.”
Du Phương Nhuận nhớ đến sự lạ thường của chồng, không khỏi run lập cập, rét run cả người.
“Sau đó bị tôi ép buộc, ông ấy mới nói gần đây ổng có nghiên cứu một số văn vật, có thể là quá nhập tâm. Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, cả đời ông ấy đều nghiên cứu mấy thứ kia sao còn có thể phản ứng lớn như vậy, thật lâu sau ông ấy mới miễn cưỡng đồng ý cho tôi xem ảnh của mấy thứ đó.”
Khoảnh khắc nhìn thấy con khỉ bằng đồng có chút giống loài người, nụ cười trên mặt quỷ dị mười phần bà ta liền giật mình hoảng sợ! Cho đến khi chồng bà ta giải thích không phải như thế, đó là đồ đựng bằng đồng có khắc con người nhỏ trên đó, bà mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nghe chồng mình giải thích cho mình cảnh tượng trên đó là gì, Du Phương Nhuận liền đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Hình ảnh được điêu khắc trên đó là cảnh tượng giết người hiến tế thời cổ!
“Trong lòng tôi nghĩ mấy thứ này thật là xúi quẩy, cũng không biết người tạo ra mấy thứ này có phải tâm lý biến thái hay không, nhưng tôi cũng tin ông ấy nhìn mấy thứ này nhiều mới gặp ác mộng.”
“Tôi nào biết được mấy thứ đồ kia thế nhưng có nguyền rủa! Chỉ cần tiếp xúc nó lập tức đều sẽ bị dính lời nguyền!”
Gương mặt của Du Phương Nhuận trở nên vặn vẹo sợ hãi, phẫn nộ mà nghiến răng nghiến lợi, vợ của Mao Giai Thụy bên cạnh nhanh chóng đỡ bà ta đến một bên ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sau khi nghe xong nhân viên công tác tại viện nghiên cứu đều cảm thấy hoang đường, mọi người đều là người tiếp xúc với văn vật, cũng không hề có sự việc như vậy phát sinh. Nhưng bà ta nói vô cùng chắc chắn, cha con Mao Giai Thụy đúng thật cũng xảy ra chuyện.
Lãnh đạo nghĩ đến đây, lập tức gọi điện thoại cho người quen.
Vừa mới nghe được Du Phương Nhuận miêu tả, ông ta lập tức nhận ra món văn vật kia đúng thật từng qua tay cha con nhà họ Mao và chắc chắn không chỉ qua tay một mình bọn họ. Nếu người khác bình an vô sự vậy rõ ràng nguyền rủa chỉ là lời bịa đặt.
“Cho tôi hỏi một việc, chính là ——”
Ngắt điện thoại, gương mặt lãnh đạo trở nên quái dị, lúc trước khai quật người chữa trị văn vật đã qua đời hai người, một người sinh bệnh về quê, lại thêm cha con nhà họ Mao đúng là có chút kỳ quái……
Thiếu chút nữa quên mất di động của chính mình còn phát sóng trực tiếp Ngụy Huân bỗng nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng xin lỗi bọn họ, bảo nội dung vừa rồi đều bị cư dân mạng nghe hết.
Người của viện nghiên cứu không rõ tại sao Ngụy Lan lại đây còn dẫn theo em gái, thế nhưng còn phát sóng trực tiếp, lo lắng đây có tính là tiết lộ riêng tư của cha con nhà họ Mao hay không, càng đem lời đồn vô căn cứ truyền ra ngoài!
“Gần đây cũng đã xảy ra một chút chuyện không quá khoa học, nhờ phúc một vị chủ kênh mà đã giải quyết êm xuôi. Nghe nói chuyện của Mao Giai Thụy bên này, liền muốn xin sự giúp đỡ của chủ kênh xem xem là có chuyện gì xảy ra.”
Lãnh đạo còn chưa kịp phản ứng lại, mấy thanh niên đồng nghiệp đã trực tiếp kinh hô: “Có phải là vị chủ kênh thần tiên kia không!”
“Trời ạ, chẳng lẽ thật sự có nguyền rủa!”
“Chúng ta vừa mới xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp huyền học sao?”
Nghe được bên này nhắc đến tên Lâm Lạc Dao, đại sư mới vừa được Du Phương Nhuận mời đến há hốc mồm, quay đầu nói với Du Phương Nhuận: “Chuyện này bà có thể nhờ chủ kênh này giúp.”
“Nếu đến cô ấy cũng giải quyết không được, vậy có lẽ không có bao nhiêu người có thể giải quyết.”