Lâm Lạc Dao nhìn ông ta, nói ra chân tướng bên ngoài câu chuyện của mấy người kia.
“Người đầu tiên chết tên là Lộ Hàng, là một trong những nhân viên phụ trách khai quật đồ đồng năm đó. Đối mặt với cưỡng bức dụ dỗ, anh ta kiên quyết từ chối các loại điều kiện mà những người đó đưa ra. Mấy loại thuốc nhập khẩu cho mẹ mình dùng kỳ thật là cầu xin các loại quan hệ mới nhờ người mua từ nước ngoài trở về, nhưng số lượng căn bản không đủ.”
“Anh ta đã sớm không có cha, là do mẹ anh ta nuôi anh ta lớn lên, tình cảm mẹ con vô cùng tốt. Bà ta biết mình rời đi sẽ tạo thành đả kích lớn đối với con trai, nên vẫn cố gắng chống đỡ không dám buông lỏng.”
“Cũng may, bà ta thấy được đứa con trai lớn lên đã tìm được nghề nghiệp mà mình yêu thích cả đời, hơn nữa còn làm rất tốt, trở thành nhân tài có thể cống hiến cho quốc gia, dân tộc.”
"Bà ta hoàn toàn dựa vào sự kiên trì của chính mình để sống sót thêm một khoảng thời gian, xuất phát từ những cảm xúc mạnh mẽ của một người mẹ hy vọng có thể ở bên con mình thêm một thời gian nữa."
Không biết có phải bởi vì tiếp xúc quá nhiều nhân tính cùng yêu hận hay không, thanh âm của cô so với lúc ban đầu tựa hồ cũng nhiều tia nhiệt độ cùng phập phồng. Nhưng rất nhanh, nhiệt độ như vậy lại cực nhanh giảm xuống, quay về lạnh như băng.
"Lộ Hàng không biết ai đã viết bản báo cáo đó, chỉ biết rằng mẹ mình đã chết, những thứ chính mình yêu quý nhất đã rời bỏ anh ta chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi.”
“Ban đêm, anh ta thường xuyên nhớ tới cảnh tượng tế trụ giết người trên hộp đồng này, lăn qua lộn lại gặp ác mộng. Tính cách bình thản tựa hồ bởi vì hai chuyện này mà trở nên quái dị.”
Lâm Lạc Dao vươn tay, cách tấm thủy tinh chậm rãi hấp thu âm khí và oán khí: "Chuyện nguyền rủa cũng không tính là giả, thứ này bởi vì lúc đó tế tư rót vào lực lượng cùng lực lượng tế phẩm tiếp xúc lâu dài xác thực sẽ tạo thành một ít ảnh hưởng đối với con người, ví dụ như tâm tình sa sút, thân thể kém đi, thậm chí tiến vào cảnh tượng tương tự ở trong mơ.”
Lúc này, giám đốc cũng giống như thật sự nhìn thấy khuôn mặt của người nhỏ được khắc hoạ trong tủ trưng bày kia thống khổ vặn vẹo, thứ gì đó màu xám từ trên người nó dần dần bị hấp thụ, lại chớp mắt lại giống như chỉ là ảo giác của ông ta.
“Lộ Hàng hoàn toàn suy sút không nghĩ tới đám người kia còn dám tìm anh ta lần thứ hai. Tuy rằng, anh ta không thể trực tiếp tiếp xúc với văn vật, nhưng có thể tiếp xúc với một ít công việc văn thư và làm việc vặt, đối với bọn họ vẫn có hữu dụng.”
"Lúc này, Lộ Hàng người đã bị hai lần đả kích mà tính tình thay đổi, đã đồng ý với các điều kiện nội ứng ngoại hợp của nhóm người trẻ tuổi này."
Giám đốc trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên phát hiện người đàn ông trẻ tuổi hỗ trợ đẩy cô lúc trước không biết đi nơi nào. Ông ta không quan tâm đến chi tiết này nữa, khẩn cấp truy hỏi: "Nhưng lúc đó Lộ Hàng đã làm công tác bên cạnh, làm sao có thể giúp bọn họ thay đổi văn vật này?”
Đó là nhờ vào "công lao" của người khác.
“Chuyện lớn như vậy chỉ dựa vào sức mạnh của một người là không thể hoàn thành. Mục đích của bọn họ chính là vì làm ra vài món văn vật đáng giá, đã sớm căn cứ vào nhược điểm của những chuyên gia học giả này mà thiết lập phương án bất đồng, uy hiếp dụ dỗ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí sớm bắt đầu bố cục.”
“Người phản bội nhanh nhất là người trẻ tuổi nhất Mao Giai Thụy, theo lý cũng là người sẽ không nên thông đồng làm bậy.”
“Lý do anh ta phản bội thật sự rất đơn giản, bởi vì tiền.”
Bên miệng của Lâm Lạc Dao lộ ra một tia ý cười châm chọc, ánh mắt như là mùa đông băng tuyết: "Cha của anh ta thường thường được đăng tin tức lên mạng, sách báo, cùng động cái là ngàn vạn, mấy trăm triệu, mấy tỷ giá trị trân quý văn vật đặt cùng một chỗ, hết lần này tới lần khác cả nhà bọn họ chỉ dựa vào Mao Gia Vận một người tiền lương sinh hoạt, cũng không nhiều lắm dư dả."
“Con nối nghiệp cha, đứa trẻ nhỏ tuổi từng cho rằng giao tiếp với văn vật là chuyện vô cùng khó lường, sau khi lớn lên lại phát hiện sau lưng mồ hôi của rất nhiều ngành nghề không tỷ lệ thuận với việc đạt được.”