Tên của tổ sư sáng lập ra môn phái này gọi là Trương Hòa Ngạn, sau khi sáng lập môn phái một trăm năm sau liền phi thăng thành tiên thoát ly thế giới này, sau đó trên núi Thái Sơ liên tục xuất hiện tiên nhân, hiện ra không ít thần tích, cũng bởi vậy mà được không ít người gọi là Núi Thần.
"Nhưng bởi vì môn phái chúng tôi theo đuổi tu hành đạo pháp ẩn thế, có rất ít người xuất thế, hiện tại ngoại giới đã rất ít lưu truyền sự tồn tại của chúng tôi."
Chu Hàm Liễu nói đến môn phái của mình, mặc dù đã khắc chế nhưng ánh mắt cùng lời nói vẫn toát ra lòng trung thành cùng cảm giác tự hào, không thể nghi ngờ người này phi thường lấy môn phái mình làm kiêu ngạo.
"Nhưng trăm ngàn năm qua, phàm là có đại kiếp nạn xuất hiện, núi Thái Sơ chúng tôi tất cả các trưởng lão, đệ tử nhất định tận hết sức lực, toàn bộ rời núi, cứu vớt nhân dân cùng vận mệnh quốc gia. Bởi vậy, khi biết được người trong môn phái chúng tôi coi như có vài phần lợi hại, các môn phái trong giới huyền học cũng nguyện ý nghe lời của chúng tôi một chút."
Cô ta nhớ kỹ sư môn dặn dò không thể dễ dàng nhìn trộm, thăm dò mà đắc tội với cô, cô ta rất nhanh dời tầm mắt khỏi người Lâm Lạc Dao, nhắc tới phần thưởng tỷ thí lần trước.
"Năm đó có một kiếp nạn, vô số người trong giới Huyền Học bị thương, nhưng để tử tinh anh của các môn các phái tề tụ ở núi Thái Sơ mới có thể giải quyết Thiên Ma đã giết hại sinh linh năm đó, đoạn thời gian đó vây khốn cùng với hợp lực giết địch khiến cho giới Huyền Học đều đoàn kết cùng một chỗ, lẫn nhau chia sẻ công pháp cùng bí quyết tu luyện, toàn bộ bị ghi chép lại, bảo tồn đến nay."
“Ngài có thể đi Tàng Thư Các của chúng tôi xem một chút, nếu không muốn, chúng tôi sẽ đi thương lượng cụ thể với các môn phái khác.”
Thiên phú của Chu Hàm Liễu ở trên núi Thái Sơ tràn đầy thiên tài cũng không tính là nổi bật, điểm đặc biệt duy nhất của cô ta chính là độ quen thuộc với sự vụ bên ngoài cao, đối nhân xử thế cũng tốt hơn đại bộ phận người, bởi vậy nhận được nhiệm vụ này.
Lâm Lạc Dao chú ý tới khi cô ta nhắc tới môn phái khác, tuy rằng dùng hai chữ thương lượng, nhưng thái độ rõ ràng thập phần chắc chắn. Nghĩ đến núi Thái Sơ đại biểu thực hiện hứa hẹn của giới huyền học, ngoại trừ các môn phái nhất bảo mật công pháp bên ngoài thư tịch, đều có tồn lưu, hoặc là có tự tin lấy được.
"Không phải nói các môn phái giới Huyền Học đều không được tiết lộ ra ngoài bản môn tâm pháp, kỹ xảo, nếu là bị người học được là muốn nháo ra chuyện lớn sao?"
Cố Sướng còn nhớ rõ ngày đó, Kim Phi Hồng của phái Huyền Lôi phản ứng kịch liệt như vậy, chỉ cảm thấy lúc ấy phản ứng của bọn họ cùng hôm nay đệ tử núi Thái Sơ nói mâu thuẫn lẫn nhau.
Chu Hàm Liễu tới đón khách, phải hiểu rõ khách, rất nhanh giải thích: "Ngày thường, các môn phái đúng là có quy củ như vậy.”
Ngữ khí của cô ta mang theo chút tiếc hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói cho bọn họ biết: "Nhưng núi Thái Sơ chúng tôi là ngoại lệ, chúng tôi không chỉ nguyện ý mở ra các loại điển tịch bí pháp của bổn môn, cũng vẫn muốn thúc đẩy các môn phái trở lại thời gian một trăm năm trước khi huyền học còn thịnh thế, gia tăng trao đổi lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau phát triển."
“Đáng tiếc, trong chuyện này chúng tôi cũng chỉ có thể tiếp tục cố gắng, gánh nặng đường xa.”
Nói xong, cô ta lại nhắc nhở Lâm Lạc Dao: "Tuy rằng chúng tôi đáp ứng có thể giúp cô tìm được thư tịch cô cảm thấy hứng thú, nhưng những thư tịch này chỉ có mình cô đọc được nội dung thôi, không thể lại dùng phương thức bằng miệng nói, ghi chép tiết lộ cho người thứ hai."
“Nếu không, chúng tôi cũng không tiện ăn nói với các môn phái khác.”
Cũng không kỳ quái núi Thái Sơ phái cô gái này đến đây, hành vi của cô ta không chỉ dừng lại ở hào phóng khéo léo, thời gian ngồi một chuyến bay này rất nhanh đem hình tượng tốt đẹp của núi Thái Sơ bày ra trước mặt đám người Lâm Lạc Dao, cũng đem rất nhiều chuyện giải thích rõ ràng.
Lời trong lời ngoài không có một chút cố ý khoe khoang môn phái của mình, nhưng khắp nơi đều nói núi Thái Sơ tốt, nói núi Thái Sơ siêu phàm thoát tục —— là môn phái chính đạo trong thiên hạ.
Đối đãi với Tiểu Viên, Chu Hàm Liễu đều vô cùng thoải mái, không hề ngạc nhiên, hô đánh hô giết như một số nhân sĩ chính phái, vô cùng hữu hảo.