Núi Thái Sơ là núi thần mà mỗi người trong giới huyền học đều hướng tới, chiếm cứ một trong số ít linh mạch cao cấp nhất của trời đất, đồng thời là nơi lưu giữ nhiều linh vật, linh thực và các bảo bối khác. Kể cả đoàn người Cố Sướng khi lên núi cũng nhìn thấy, cảm nhận được nơi này giống như tiên cảnh, liền không khí đều tươi mát hơn bên ngoài —— bởi vì linh khí trong núi có độ dày hơn bên ngoài rất nhiều.
Thái thượng trưởng lão Viên Tử Chân không rảnh lo chuyện khác, lực lượng trận pháp bảo hộ núi đã không có, thậm chí lực lượng của bản thân cũng đang sói mòn đi không ngừng. Ông ta mừng như điên khi nghe thấy tiếng nói của Thiên Đạo, rồi sau đó đầu óc trở nên trống rỗng, không thể tin được, hoảng hốt như thể nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó tan vỡ trong lòng mình.
Trưởng lão Chân Văn, Chân Võ thấy Viên Tử Chân dường như thật lâu chưa thể hồi thần, chỉ có thể hao hết tu vi ít ỏi còn sót lại chặt chẽ bảo vệ những đệ tử đột nhiên mất đi hơn phân nửa linh lực, thân thể bắt đầu già cả với tốc độ mắt thường có thể thấy được lại không dám buông ra một chút nào!
Cùng với sơn băng địa liệt, đất rung núi chuyển, những công trình kiến trúc cổ kính trang nghiêm và tinh xảo giữ gìn ngàn năm trên núi Thái Sơ cũng lần lượt sụp đổ, biến thành phế tích với tốc độ cực nhanh, mà tai nạn còn chưa kết thúc.
Phát hiện ra một tảng đá cực lớn chuẩn bị đập vào người đệ tử Chu Hàm Liễu, trưởng lão Chân Võ không kịp thi pháp thì thân thể đã trước một bước xông lên che chở cô ta! Đồng thời kêu to bảo các đệ tử nhanh chóng rời đi, toàn bộ xuống chân núi, càng xa càng tốt!
Vừa rồi còn sợ hãi, phẫn nộ lại không biết phải làm như thế nào, các đệ tử cũng nghe được lời nói của Thiên Đạo cảm nhận được ý chí nó truyền đạt, lại chính mắt thấy trưởng lão Chân Võ thay bọn họ ngăn lại linh thụ cùng từng khối đá lớn sụp đổ, trong cơn bàng hoàng đỏ hoe hốc mắt, nước mắt tuôn rơi!
Thế nhưng là trời muốn diệt núi Thái Sơ!
Núi Thái Sơ bọn họ —— thật sự sắp biến mất!
Đệ tử không muốn đi bị những người khác lôi kéo rời đi một cách chật vật, lúc này Viên Tử Chân mới phản ứng lại, thân thể thế nhưng run rẩy từng đợt, lẩm bẩm nói: “Kiếp nạn lớn, kiếp nạn lớn sắp tới rồi sao?”
Những hòn đất, hòn đá không biết là cố ý tránh đi Lâm Lạc Dao hay là bị sức mạnh của cô ngăn cản, trước mắt cô cũng không đi, còn có thể an ổn ngồi trả lời vấn đề của Viên Tử Chân: “Đối với núi Thái Sơ mà nói thì có lẽ đây là một đại kiếp nạn khó vượt qua. Nhưng đối với đại kiếp nạn thế giới mà các người nói trước đó, tôi nghĩ hẳn là không phải.”
Linh khí bị ô nhiễm, tuần hoàn trong trời đất bị đánh vỡ, ngày qua ngày hoàn cảnh thế giới càng thêm ác liệt, nhưng đối với toàn bộ thế giới mà nói cho dù con người hoàn toàn biến mất, cũng bất quá là sự thất bại nhỏ nhỏ trong quá trình tiến hóa, không lâu sau lại sẽ sinh ra tân sinh linh.
Huống hồ, rất nhiều người đã ý thức được sai lầm của mình.
Ô nhiễm vẫn còn tiếp tục, số người muốn một lần nữa khôi phục lại bầu không khí trong sạch, rừng rậm xanh biếc, nguồn nước xanh thẳm cũng đang không ngừng gia tăng, trước mắt nhân loại còn chưa đi đến thời khắc sinh tử tồn vong nguy cấp nhất.
Theo quan điểm của Lâm Lạc Dao, thảm họa hủy diệt trong miệng Viên Tử Chân là một trong những kết cục trong vận mệnh nhân loại. Cô còn nhìn không thấu cuối cùng con người sẽ đi về hướng nào, điều chắc chắn là trong vòng mấy trăm năm con người vẫn còn có cơ hội lựa chọn.
Nghe được Lâm Lạc Dao nói, trưởng lão Chân Võ bị thương được trưởng lão Chân Văn đỡ, không dám tin tưởng mà hỏi: “Thật sự không phải sao! Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ lúc trước là chúng tôi tính sai sao?”
Như thế nào…… Sao có thể chứ!
Nếu không phải xác nhận trong vòng 300 năm chắc chắn con người gặp phải kiếp nạn lớn, núi Thái Sơ cũng sẽ không nhanh chóng làm ra nhiều chuyện như vậy. Bởi vậy, nghe được Lâm Lạc Dao nói, trong nhất thời bọn họ cũng không biết là nên may mắn hay là buồn bã mất mát.