Đặc biệt cảm nhận được ý chí mà Thiên Đạo vừa mới giáng xuống, muốn đem tài nguyên núi Thái Sơ độc hưởng mấy trăm năm chia cho vạn vật, trên mặt bọn họ không khỏi lúc trắng lúc đỏ, nói không ra lời trước sự hủy diệt của núi Thái Sơ.
Chẳng lẽ thật là tính sai rồi, cái này không phải kiếp nạn lớn của toàn bộ con người, toàn bộ sinh linh, mà là kiếp nạn lớn của giới huyền học cùng núi Thái Sơ! Vậy người trên núi Thái Sơ bị cướp đi sơn môn cùng tích lũy nên đi đâu về đâu!
Biết thái thượng trưởng lão có lẽ còn khiếp sợ, áy náy vì bặc tính sai lầm, ngược lại dẫn tới núi Thái Sơ bị Thiên Đạo thu hồi linh khí mà ngây người thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần. Trưởng lão Chân Võ còn muốn cố gắng lê thân thể bị thương tiến đến trấn an ông ta, nào ngờ bỗng nhiên nghe được thái thượng trưởng lão tức giận gào thét.
“Cho nên ông trời thấy được tất cả, cái gì cũng biết! Chính là cố ý tra tấn chúng ta, nhìn chúng ta khổ sở, rối rắm, nhìn chúng ta bị cướp đi tất cả?”
“Rõ ràng huyền học là thuật pháp gần với trời đất nhất, người trong Huyền môn là sự tồn tại thân cận nhất với đất trời, vì sao, vì sao muốn huỷ hoại chúng ta!”
Nhìn bộ dạng đột nhiên mất kiểm soát của thái thượng trưởng lão, trong lòng hai vị trưởng lão cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trong lúc nhất thời cũng không nói ra được không đúng chỗ nào, còn tưởng rằng là ông ta chịu phải cú sốc quá lớn.
Lúc này, Thiên Đạo vẫn giống như mấy trăm năm qua. Không hề hồi đáp sự chất vấn của Viên Tử Chân.
Mỗi thời mỗi khắc, trên thế giới đều có vô số người mắng nó hoặc là cầu xin nó. Mà cho dù nó có trả lời thì vận mệnh của những người này vẫn sẽ tiếp tục tiến phía trước dựa theo quỹ đạo định sẵn, cho đến điểm cuối, sau đó chỉ trong một nhịp thở của nó tất cả đều biến thành bụi đất, bắt đầu vòng tuần hoàn thứ N.
Sau khi biết được bí mật của hai thế giới, hiểu rõ chính mình từ đâu đến đây lại đến chỗ nào Lâm Lạc Dao cuối cùng cũng khôi phục được lực lượng ở thế giới cũ thậm chí còn mạnh hơn trước!
Cuối cùng cô cũng nhìn thấu điểm mâu thuẫn trước đó.
“Không phải tính sai, mà là có người cố ý dẫn đường toàn bộ giới huyền học đi vào con đường sai lầm.”
Trong quá trình núi Thái Sơ sụp đổ, trên núi cũng chỉ dư lại mấy người bọn họ. Nghe được Lâm Lạc Dao nói, vốn dĩ không rảnh quan tâm đến cô trưởng lão Chân Võ còn muốn phản bác, Chân Văn lại đột nhiên cầm lấy tay sư huynh, sắc mặt trở nên vô cùng kỳ quái.
“Lâm Lạc Dao! Núi Thái Sơ không có, nhưng chúng ta vẫn còn thì núi Thái Sơ vẫn còn! Cô không cần đứng đây đưa ra thuyết âm mưu, là chúng ta kỹ không bằng người, lỗi lầm trước kia chúng tôi nhất định sẽ bồi thường thỏa đáng!”
Chân Võ che ngực phản bác Lâm Lạc Dao, không chú ý đến ánh mắt sư đệ lóe lên sự hỗ loạn cùng khủng hoảng trong vài giây ngắn ngủi.
Lâm Lạc Dao cũng không quay đầu lại mà hỏi lại Chân Võ: “Trước kia, có người tính ra kết quả cùng cái nhìn khác về kiếp nạn linh khí trong trời đất đúng không?”
Chân Võ muốn nói đương nhiên không có, giọng nói khàn khàn của Chân Văn vang lên đánh gãy ông ta: “Từng có.”
Đại trưởng lão mờ mịt mà nhìn sư đệ của mình muốn hỏi có khi nào, hình ảnh nào đó trong trí nhớ bỗng nhiên hiện ra, làm ông ta dừng miệng lâm vào hoang mang.
Giờ phút này tay chân của trưởng lão Chân Văn trở nên lạnh lẽo, tê dại, không muốn hoài nghi rồi lại không tự chủ được mà xâu chuỗi lại toàn bộ dấu vết trong trăm năm nay lại với nhau. Bởi vì toàn tâm tin cậy thái thượng trưởng lão, tin vào tài bặc tính chưa từng sai lầm của ông ta, tin vào phẩm hạnh vô cùng cao khiết của ông ta, nên chưa bao giờ hoài nghi dù chỉ một chút, giờ phút này bọn họ mới phát giác điều không ổn trong đó!
Sao có thể! Sao có thể chứ!
Không có bất kì lý do gì!
Mà Viên Tử Chân quay đầu đón nhận ánh mắt của bọn họ thậm chí biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu không kiểm soát được mà trở nên vặn vẹo, hình như là từ khi ông ta bị Lâm Lạc Dao đánh cho trọng thương, bị Thiên Đạo thu hồi lực lượng liền trở nên quái dị!