Lấy Mạng Huyền Học Ốm Yếu Đại Lão Bạo Hồng Toàn Võng (Dịch Full)

Chương 423

Unknown Chương 423

Trong phòng tràn ngập tiếng thét chói tai cùng hoảng loạn, sợ hãi, đau đớn tiếng đổ bàn ghế do không cẩn thận hết đợt này đến đợt khác của kẻ lừa đảo, bọn họ kinh hoảng muốn tránh xa khỏi đồng bọn của mình.

Kẻ lừa đảo khác ngồi bên cạnh kẻ bị mất đầu lưỡi sợ đến mức mềm nhũn cả chân, muốn đỡ ghế mượn lực chạy khỏi nơi này, lại bỗng nhiên quơ vào hư không.

Anh ta cúi đầu nhìn về phía cánh tay của mình, một tiếng thét vô cùng thảm thiết và thê lương vang tận mây xanh ——

“A! Tay của tôi, tay của tôi!”

Trên trán của kẻ phụ trách gõ chữ lừa gạt mục tiêu đã đổ mồ hôi đàm đìa, không biết từ lúc nào hai tay của anh ta cũng đã trở nên thối rửa, đứt gãy rơi xuống đất, lộ ra máu thịt cùng xương trắng bên trong!

Thân thể đau đớn cùng hình ảnh đánh sâu vào thị giác khiến anh ta suýt nữa ngất đi, cố tình lại bị cơn đau kích thích khiến đầu óc vô cùng thanh tỉnh, chẳng thể ngất xỉu được!

Tay! Tay của anh ta đâu rồi!

Cùng lúc đó có rất nhiều người khóc lóc thảm thiết, sợ hãi mà quỳ rạp xuống đất, người thì đột nhiên mất đầu lưỡi, đôi tay thối rửa, người thì ôm trái tim cứng còng ngã xuống đất……

Chợt vừa thấy như địa ngục trần gian, quần ma loạn vũ!

*Quần ma loạn vũ: lũ quỷ múa loạn (một bọn người xấu đang múa may trên vũ đài chính trị)。

Trên mặt đất đầy máu tươi chảy ra từ thân thể bọn họ, nội tạng cùng từng mảng thịt, càng tuyệt vọng hơn nữa là vì để tránh người ngoài xâm nhập, trong lúc làm việc cửa chính đều bị khóa trái!

Chỉ có lãnh đạo bên ngoài cùng quản lí bên trong có chìa khóa.

Nhưng quản lí bây giờ đã mất hết tứ chi, chỉ có thể giống quái vật mà quỳ rạp xuống đất phát ra từng tiếng nức nở, căn bản là không có cách nào mở cửa!

Cũng không ai dám chạm vào quản lí, tìm kiếm chìa khóa!

Hỗn loạn, tuyệt vọng, quỷ dị, khủng bố vây quanh, kẻ lừa đảo hoàn toàn không biết vì sao chỉ trong ngắn ngủi vài giây lại phát sinh những chuyện đáng sợ không thể tưởng tượng như vậy, trong đời họ chưa bao giờ cảm thấy thời gian lâu dài và đáng sợ như vậy.

Bọn họ còn chờ đợi người bên ngoài có thể tiến vào cứu bọn họ, lại không biết thảm trạng bên ngoài còn đáng sợ hơn nơi này.

Nhận được tin Lâm Lạc Dao tái xuất, đang phát sóng trực tiếp khiến quản lí của tổ chức lừa đảo cau mày suy nghĩ không phải nói người phụ nữ này biến mất nửa năm sao, sao lại xuất hiện rồi.

Nhưng mà, mày của anh ta lại lập tức giãn ra.

Bất quá chỉ là sửa lại lời thoại thôi. Cho dù có chút người đoán chừng sẽ không lại mắc mưu bị lừa, nhưng chỉ cần danh tiếng cô còn, tóm lại sẽ có người mắc mưu.

Trong khoảng thời gian đó, cũng đủ để bọn họ kiếm được đầy túi.

Chỉ là, Điền Tham không nghĩ tới Lâm Lạc Dao mới vừa phát sóng liền chọn trúng mục tiêu khách hàng mà bọn họ theo dõi, phơi bày chuyện có người giả mạo cô trên mạng!

Anh ta thầm nghĩ không ổn, trên mặt anh ta lập tức bao phủ một tầng bóng ma, thuận thế tiếp tục xem, cầu nguyện ngàn lần không cần lớn chuyện, nếu lớn chuyện thì khó mà làm ăn được!

Nghe thấy phòng phát sóng trực tiếp, đề tài bị chuyển dời đến trên người nhóm dê béo, Điền Tham dần dần yên lòng, lại có chút tiếc nuối đối phương không mắc mưu.

Anh ta thảnh thơi mà lấy thuốc lá trong túi ra châm một điếu, trên đời này dê béo nhiều lắm, tóm lại sẽ có một đống thịt tiến vào túi của mình.

Còn chủ kênh này dù có lợi hại đến đâu cũng không có khả năng biết hết tất cả mọi thứ.

Cho dù đã biết, lại có thể thế nào?

Điền Tham bắt chéo chân, thầm nghĩ bản lĩnh có lớn, thủ đoạn có thần, cũng không có khả năng duỗi tay ra nước ngoài!

Không sai, hang ổ của tổ chức lừa đảo này không ở trong nước!

Đám người Tiểu Hương cũng bị chính người quen dùng cái gọi là lương nước ngoài cao, tiền dễ kiếm mà lừa qua đây. Trời xa đất lạ, ngôn ngữ không thông, tất cả giấy tờ trên dưới toàn thân đều bị bọn lừa đảo nắm giữ, dưới lầu có lượng lớn nhân viên an ninh nhìn chằm chằm cửa ra vào, ép bọn họ không muốn cũng phải lừa gạt!

Cho đến khi Điền Tham thấy trên phát sóng trực tiếp thế nhưng hiện lên giao diện nói chuyện phiếm, mà người đối diện chính là cấp dưới của anh ta!


Bình Luận (0)
Comment