Nhưng Đỗ Lãng không cam lòng, từ khi cậu bé sinh ra cho tới nay chưa bao giờ gặp qua đồ vật chính mình không chiếm được! Dù là cậu bé cũng không thấy rõ ràng hai người vừa mới ăn cái gì, chính là đánh chết cậu bé cũng nhất định phải ăn đến! Giờ phút này, cho dù tuổi nhỏ cậu bé cũng không phải vì miếng ăn này, mà là cảm thấy trong lòng nghẹn khẩu khí, cảm thấy cho dù là hai người xa lạ cũng muốn nghe theo lời mình!
Bởi vì bồi bổ cho con trai "dinh dưỡng" cực kỳ sung túc, dáng người Trịnh Dật Lệ không cao thế nhưng trong lúc nhất thời còn túm không nổi con trai, nhưng nhìn sắc mặt của một nam một nữ này không chút thay đổi, cô ta cũng ý thức được hai người không phải là người dễ bắt nạt, bỗng nhiên nhìn về phía nhân viên ở bên cạnh.
"Cô cũng thấy đấy, không phải tôi không muốn trở về, mà là không có biện pháp, cô xem tôi phải làm sao bây giờ?"
Thật ra thì trong lòng đã bắt đầu khinh bỉ hai mẹ con mặt dày lại còn không có một chút lễ phép nào, cũng hoàn toàn không có cảm giác đồng tình gì, chỉ là ngại tố chất nghề nghiệp mới khắc chế được biểu cảm của mình, nhân viên không nghĩ tới đối phương lại hỏi mình phải làm sao bây giờ, cô ấy có thể phải làm sao bây giờ!
Chẳng lẽ giúp đứa bé này đi hỏi hành khách xin một ít đồ ăn?
Đợi cô ấy nhìn về phía Trịnh Dật Lệ, mới ý thức được đối phương đại khái thật sự nghĩ như vậy, muốn chính mình phụ họa hoặc có thể nói là nói lời ba phải giúp cô ta!
Cảm giác như là trong miệng đột nhiên có một con ruồi bọ bay vào vậy, nhân viên nghẹn khuất lại ghê tởm không có đứng về phía bọn họ, mà cơ trí trả lời: "Hiện tại tôi liền gọi xe thức ăn, con trai cô muốn ăn cái gì đợi lát nữa cô có thể mua cho cậu bé?"
“Chúng tôi cũng có thể cung cấp rất nhiều loại đồ ăn vặt mà trẻ con thích!”
Nghe được câu trả lời như vậy, trên mặt Lâm Lạc Dao chậm rãi gợi lên một tia độ cong, hiện tại đến phiên Trịnh Dật Lệ ăn mệt.
Cậu bé nghe thấy xe thức ăn và đồ ăn vặt, tiếng khóc gào thét cuối cùng cũng dừng lại hai giây: "Con muốn mua, mẹ ơi, con muốn mua đồ ăn vặt!"
“Bọn họ ăn cái gì con cũng muốn!”
Khá lắm, thằng nhóc này còn muốn vẹn toàn đôi bên, cái gì đều muốn!
Đã rất lâu rồi Trịnh Dật Lệ không có nghẹn khuất như vậy, lúc này người bình thường đều hẳn là theo lời cô ta trực tiếp đem đồ vật cho con trai mình, như thế nào hết lần này tới lần khác gặp ba người này!
Cô ta cũng nhìn thấy ánh mắt không ngừng nhìn qua đây của hành khách trong toa xe phía sau, nhìn thấy nhân viên bảo vệ đang đi về phía bọn họ, chỉ có thể xấu hổ phẫn nộ mắng một câu: "Có chút người ác độc khi dễ trẻ con, cẩn thận coi chừng sau này gặp báo ứng đấy!"
Không đợi cô ta nói ra lời khó nghe, Lâm Lạc Dao đột nhiên nhìn cậu bé rồi nói với cô ta: "Người cần cẩn thận là các người mới đúng.”
"Nếu cô tiếp tục nuông chiều cậu bé như vậy, chẳng mấy chốc —— cô sẽ không thể quản được cậu bé nữa."
Lời cô nói có ý ám chỉ, nhưng Trịnh Dật Lệ nghe vậy lại nghĩ cô gái này đang trào phúng cô ta không quản được con trai của mình, muốn dời mục tiêu cãi nhau với cô.
Lâm Lạc Dao vẫn tiếp tục nói: "Ở đây có câu ngạn ngữ lấy ơn báo oán, dùng cái gì trả ơn? Tôi cảm thấy nói rất có đạo lý, nhưng vẫn phải nhắc nhở các người, không phải tất cả mọi người đều lương thiện như chúng tôi.”
Nghe được lời nói khó hiểu của cô gái này, Trịnh Dật Lệ không biết bị làm sao vậy, cằm đột nhiên răng rắc một tiếng, sau đó ánh mắt thẳng tắp, như là nhìn thấy một mảnh hỗn loạn, điên cuồng, đỏ tươi, khủng bố, đại não ong ong một tiếng người cũng không tự giác lui về phía sau hai bước, một lúc lâu sau mới phản ứng lại nhịp tim đập thình thịch không bình thường của mình, sinh ra một chút hoảng loạn.
“Chị mới không lương thiện! Chị một chút cũng không lương thiện! Chị là mụ phù thuỷ, người xấu, chị đi chết đi!”
"Nhỏ mọn như vậy, các người muốn bị trời đánh, muốn ra cửa liền bị xe đụng, bị người đánh!"