Nghe xong nhân viên nhỏ giọng nói rõ tình huống, nhân viên bảo vệ trực tiếp ôm lấy cậu bé còn nhỏ tuổi đã miệng đầy thô tục này, trên mặt mang theo thần thái ác ý vừa giống như người trưởng thành, lại giống như là đứa trẻ tuổi này mới có, dùng hai tay khống chế tay chân đá loạn xạ của cậu bé, hỏi mẹ cậu bé ngồi ở thùng xe nào.
Hiện tại, Trịnh Dật Lệ cũng không còn tâm tình tiếp tục làm ầm ĩ nữa, vẻ mặt kỳ lạ vuốt cằm của mình, hơn nửa ngày sau mới nói ra số chỗ ngồi, mơ màng đi theo nhân viên bảo vệ rời khỏi thùng xe hạng nhất.
Chỉ để lại trong xe tiếng chửi bậy và cố chấp của trẻ con đối với đồ ăn vặt.
Vốn dĩ còn muốn len lén đi gây trở ngại cho cậu bé kia hệ thống nghe xong lời của ký chủ nói, muốn hỏi đứa bé này về sau sẽ gặp phải chuyện gì lại có chút không muốn hỏi hoặc là không dám hỏi, rốt cuộc nhịn không được, hỏi bọn họ lát nữa sẽ gặp phải cái gì, Lâm Lạc Dao ngẩng đầu chỉ nói: "Đại khái là một chuyện so với tưởng tượng của cậu bé còn đáng sợ hơn rất nhiều.”
Vậy, cô có thể cứu được sao?
Vận mệnh của một số người đích xác có thể thay đổi, nhưng vận mệnh của một số người cho dù muốn tránh như thế nào, vĩnh viễn sẽ trở lại cùng một điểm cuối. Số phận có thể bị thay đổi chỉ là số ít, nếu không vận mệnh cũng không gọi là vận mệnh.
"Các vị, đoàn tàu sắp tới trạm tỉnh Tấn, mời quý khách muốn xuống xe ở trạm tỉnh Tấn chuẩn bị sẵn sàng trước..."
Cũng không quá lâu, địa điểm mà nhóm người Lâm Lạc Dao muốn đến sắp tới rồi, đợi ra khỏi trạm, người mô giới bất động sản phụ trách tiêu thụ tòa nhà kia sẽ đón bọn họ trực tiếp đi tới căn nhà đó, thập phần thuận tiện.
【 Tôi đều tra qua rồi, giá phòng ở tỉnh Tấn đại khái là ba bốn chục nghìn đồng tiền, biệt thự nằm ở đoạn đường tốt nhất giá cả có thể đạt tới từ tám chục nghìn đồng tiền trở lên, chúng ta hiện tại đi xem phòng ở tổng cộng có sáu trăm mét vuông, còn mang theo một mẫu tư sân vườn! Nhưng chỉ cần mười ngàn đồng tiền là có thể mua được. Có phải hay không cực kỳ rẻ! 】
Nương theo rất nhiều hành khách xuống trạm, hệ thống rất nhanh quên chuyện vừa mới xảy ra, giới thiệu cho Lâm Lạc Dao "của hời" mà chính mình nhìn trúng.
【 Bởi vì cái kia vùng không có đặc biệt gần theo dõi, tôi trực tiếp dùng vệ tinh của Hoa Quốc xem, hình ảnh trên vệ tinh thoạt nhìn cùng người môi giới phóng ra hình ảnh giống nhau như đúc, không phải là gạt người đâu! 】
Nghe giá cả rõ ràng có vấn đề, Cố Sướng, Lâm Lạc Dao, từng làm người hoặc là miễn cưỡng tính là người Tiểu Viên đều không nói chuyện. Đi xem trước rồi nói sau, cho dù có vấn đề gì bọn họ cũng không sợ.
Nói không chừng, thật sự có của hời để nhặt đâu?
Người môi giới quả nhiên tận chức lái xe ở cửa ra vào chờ "khách quý", nhìn thấy bọn họ trong ánh mắt người môi giới toả sáng một cách nhanh chóng, sau khi đón được hai người, thậm chí chủ động đề xuất muốn dẫn bọn họ đi ăn một bữa cơm trước?
Hệ thống nhìn phục vụ tri kỷ như thế người môi giới, cảm động cực kỳ: 【 Woa, này thật đúng là người tốt nha! Nhà ở chắc chắn cũng rất tôt! 】
Người môi giới Cổ Phi Bằng trong lòng đang cầu nguyện, phù hộ hai người trẻ tuổi từ nơi khác tới ngàn vạn lần nhìn trúng căn nhà này, nhanh chóng mua lại đi.
Chỉ cần có thể sảng khoái mua lại căn nhà đó, một bữa cơm lại tính là cái gì!
Nhưng mà, hai người cũng không cần ăn cơm, liền từ chối lời đề nghị sắp xếp cơm tối của đối phương, trực tiếp để cho anh ta mang bọn họ đi xem nhà ở, hết thảy chờ xem nhà xong lại nói.
Ở đầu kia, Trịnh Dật Lệ cũng xuống xe ở trạm tỉnh Tấn vẫn bị đứa con trai tức giận làm ầm ĩ, ầm ĩ đến mức đầu cũng muốn nổ tung, làm sao còn nhớ rõ lời cô gái vừa rồi đã nói với cô ta, chỉ cầu tổ tông này có thể hay không buông tha chính mình, cho cô ta một chút yên tĩnh.
“Đợi lát nữa đến nhà chị gái của ba con ăn ngon! Con muốn ăn cái gì mẹ cũng đều kêu hai bác mua cho con!”
Nghe đến đó, trong lòng Đỗ Lãng vẫn cảm thấy ấm ức, nhưng miễn cưỡng có thể tiếp tục cùng cô ta cò kè mặc cả.
“Vậy cơm nước xong, buổi tối con còn muốn ăn đùi gà rán!”