Lấy Mạng Huyền Học Ốm Yếu Đại Lão Bạo Hồng Toàn Võng (Dịch Full)

Chương 447

Unknown Chương 447

Nghe thấy lời của chủ quán, Trịnh Dật Lệ nhanh chóng tỏ vẻ không cần thêm thứ gì khác. Đồng thời, dùng ánh mắt cảnh giác cùng không vui liếc người này, đừng nghĩ thừa dịp cô ta không ở gần liền lừa gạt con trai của cô ta ăn mấy thứ này, đây đều là thực phẩm có hại.

“Vậy lát nữa mẹ mua cho con một xiên thịt dê nướng!”

Đỗ Lãng nhân cơ hội đưa ra yêu cầu muốn mua thịt nướng, ngoài cứng trong mềm Trịnh Dật Lệ chỉ có thể đáp ứng, nói liền mua một xiên, hai xiên…… Chỉ có thể mua hai xiên!

Đỗ Lãng biết chính mình còn chưa đói, mua quá nhiều cũng ăn không vô, chỉ có thể trợn trắng mắt “miễn cưỡng” đáp ứng, nói thầm mẹ thật nhỏ mọn.

Thời gian này đã không phải giờ cơm, ăn bữa khuya thì lại có vẻ quá sớm, nhưng trên đường vẫn còn rất náo nhiệt, công việc kinh doanh quả thật tốt hơn nửa năm trước rất nhiều. Nghe đủ loại mùi hương giàu sức dụ hoặc, Đỗ Lãng không cho mẹ nói tiếp, đoạt lấy liền chạy đi tìm quầy hàng bán thịt dê nướng!

Trịnh Dật Lệ muốn bắt lấy thằng bé, chủ tiệm nào thả cô ta đi khi chưa trả tiền, ông ta giục Trịnh Dật Lệ nhanh chóng trả tiền, cô ta chỉ có thể móc tiền ra trả.

Ngay khi vừa trả xong tiền, bỗng nhiên nghe thấy phía trước cãi cọ ầm ĩ, giống như còn có tiếng của con trai mình!

Vừa quay đầu liền thấy trước mặt Đỗ Lãng đứng mấy người đàn ông thoạt nhìn cực kì hung ác, dây anten cảnh báo dựng thẳng lên trong đầu óc của Trịnh Dật Lệ, cô ta bất chấp tất cả, nhanh chóng đuổi theo tới!

A Lương cùng mấy anh em còn chưa ăn cơm chiều, đang chuẩn bị vào quán gọi chút đồ nướng, đồ nhắm, lại thêm vài lon bia, không nghĩ tới thế nhưng bị một thằng nhóc thúi tông vào! Tông trúng thôi thì không nói, đùi gà dầu mỡ trong tay nó còn “thân mật tiếp xúc” với quần áo của anh ta, nháy mặt khiến cho khuôn mặt anh ta trầm xuống.

Anh ta đang muốn mắng tên nhóc không có mắt này, không dự đoán được đối phương thế nhưng làm loạn trước anh ta!

“Aaaaa —— trả đùi gà cho tôi, trả đùi gà cho tôi!”

“Đùi gà của tôi mất rồi!”

Đỗ Lãng nhìn đùi gà đã rơi xuống đất, như thể thứ rớt xuống chính là cả thế giới của nó vậy. Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt lắm, giờ phút này không thể nào ăn đùi gà được nữa khiến Đỗ Lãng càng tức giận hơn rất nhiều!

“Này! Con mẹ nó thằng nhóc thúi mày biết quần áo của tao bao nhiêu tiền không, ai thèm quan tâm đến đùi gà rẻ tiền chứ?”

Nói xong, A Lương chán ghét vỗ vỗ vết bẩn trên quần áo của chính mình, không chỉ lau không được, tay còn bị dính dầu mỡ. Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo thun màu trắng in hoa, khiến cho chỗ dính mỡ gà màu vàng kia nhìn thấy rất rõ. Anh ta cũng không khách khí, dùng sức xô tên nhóc trước mặt đang chuẩn bị phất tay đánh mình.

“Mẹ mày sinh ra mày bị mù à, cầm cái đùi gà chạy loạn cái gì!”

“Nha, cư nhiên còn dám đánh tao, lá gan không nhỏ a!”

Thấy Đỗ Lãng bị đẩy ngã trên mặt đất gào khóc, vốn dĩ Trịnh Dật Lệ muốn tránh đi những người cao to, rõ ràng không phải người lương thiện này, nhưng lúc này máu nóng của cô ta lập tức dâng lên trên đỉnh đầu, vừa nâng con trai dậy vừa mắng: “Các người có liêm sĩ hay không! Một người trưởng thành đi ra tay với một đứa trẻ, chỉ biết ăn hiếp trẻ con thôi đúng không!”

“Ngộ nhỡ nó bị thương thì sao!”

A Lương tức giận, nhìn thấy người phụ nữ không chỉ không bồi thường mà ngược lại còn trách cứ mình, nhấc chân lên liền đá vào Đỗ Lãng, lại lần nữa đá nó ngã xuống mặt đất!

Một đá của người trưởng thành tuyệt đối không nhẹ, tuy Đỗ Lãng cường tráng hơn so với đứa trẻ cùng tuổi, cũng không chịu được một đá như vậy, lần nữa té lăn quay trên mặt đất!

Lúc này, Đỗ Lãng không phải khóc giả mà là thật sự, từng viên nước mắt lạch cạch rơi xuống, âm thanh kêu la cũng biến thành tiếng thảm thiết từ tận tâm gan! Đỗ Lãng khóc lóc, không biết lấy can đảm từ đâu ra từ trên mặt đất bò dậy xông lên muốn cắn vào chân người đàn ông dám đá chính mình!


Bình Luận (0)
Comment