Không có phòng bị, cậu bé như viên đạn thịt ném xuống cánh tay chuẩn bị nhào qua đánh người, người anh em bên cạnh A Lương, A Phong phản xạ có điều kiện lại đá một chân!
Đỗ Lãng trực tiếp bị đá bay xa vài mét, cơ thể đập mạnh xuống mặt đất, cơn đau thấu tim ở bụng, đau đến mức thằng bé không còn lớn giọng như thường lệ được nữa, chỉ có thể nhỏ giọng khóc lóc kêu mẹ ơi, cuối cùng cũng biết sợ.
Những người này…… Những người này thật sự quá đáng sợ!
Trịnh Dật Lệ thấy con trai ôm bụng kêu mình một cách đáng thương vô cùng, trên cánh tay, trên chân đều bị trầy xước da, đôi mắt cô ta lập tức đỏ tươi, liền phát cuồng!
“Mấy kẻ lưu manh chết tiệt các người! Rõ như ban ngày ban mặt mà muốn giết người sao! Dưới bầu trời này còn có vương pháp hay không!”
“Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định kéo theo các người cùng chết!”
Mấy người ăn uống xung quanh cùng mấy chủ quán nhàn rỗi cũng xông tới, hỗ trợ xem đứa bé có việc gì hay không. Có mấy người nhân cơ hội nhỏ giọng khuyên Trịnh Dật Lệ mang thằng bé đến bệnh viện, xử lý vết thương đi chứ trên mặt đất dơ bẩn lắm, cũng khuyên cô ta đừng nói thêm lời khiêu khích!
“Đừng nói nhảm nữa! Quần áo của đại ca tôi chính là hàng hiệu, hai ngàn một bộ! Con trai cô làm dơ, bồi thường trước đi!”
Một người bên cạnh A Lương mở miệng, lại không phải xin lỗi thay hai người vừa đá cậu bé, mà làm đòi Trịnh Dật Lệ bồi thường!
Nếu Trịnh Dật Lệ không phải biết bản thân đánh không lại mấy người đàn ông này, tất nhiên muốn xông lên xé nát mặt bọn họ. Hiện tại nghe được bọn họ thế nhưng tống tiền mình, gương mặt cũng trở nên vặn vẹo, hàm răng nghiến lại phát ra tiếng kẽo kẹt, kêu trời kêu đất kêu có người đánh con nít, có lưu manh.
“Vẫn là mang cậu bé đi khám trước đi.”
Nghe thấy có người khuyên mình, Trịnh Dật Lệ đầy bụng ấm ức, chỉ vào bọn họ mắng: “Bọn họ đá con trai tôi một chân hiện tại còn muốn đòi tiền tôi! Các người đều mù hết rồi sao, hay là không có trái tim, thế mà còn giúp bọn họ nói chuyện, kêu tôi đi!”
Mấy người A Lương thấy hai mẹ con kiên cường như vậy liền xoắn tay áo chuẩn bị yêu cầu cô ta đưa tiền, nếu không sẽ không để mẹ con cô ta đi, còn muốn nhân cơ hội giáo huấn bọn họ một phen.
“Oé oé, oé oé……”
Sau lưng truyền đến một trận còi cảnh sát, mấy người đàn ông cau mày, nhìn một vòng xung quanh bằng cặp mắt hung ác, không biết có phải có người báo cảnh sát hay không sao cảnh sát lại đến nhanh như vậy.
Nghe thấy tiếng này, lại nhìn mấy tên lưu manh rõ ràng có chút kiêng dè, hai mẹ con Trịnh Dật Lệ cùng Đỗ Lãng như tìm được chỗ dựa, âm lượng cùng lời nói đều lớn hơn.
“Liền mấy món đồ rách nát trên người mấy người thì giá trị bao nhiêu, tiền thuốc men của con trai tôi còn chưa đòi mấy người! Không muốn bị bắt vô tù, thì nhanh chóng trả tiền đi!”
Đỗ Lãng cũng rầm rì mà gào lên: “Có người giết trẻ con! Có người giết trẻ con!”
Biểu cảm đúng lý hợp tình lại kiêu ngạo kích thích cho cơn giận của mấy người kia dâng lên muốn tiến lên dạy dỗ hai mẹ con này, nhưng người vây xem càng ngày càng nhiều, đều chỉ chỉ trỏ trỏ đối với bọn họ, nói đừng đánh người linh tinh. Dường như nơi xa có cảnh sát xuống xe bắt đầu tuần tra, đám người A Lương chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc bọn họ một cái, không cam lòng mà rời đi.
Trịnh Dật Lệ còn muốn kéo lại bọn họ, không cho bọn họ chạy.
Kiểm tra xem con trai, muốn trị liệu thì cần phải trả phí, mà phí này phải là bọn họ trả!
Lâm Lạc Dao buông di động ra, đi vào trong sân rõ ràng đã bị bỏ hoang một khoảng thời gian, nghe người môi giới đĩnh đạc mà giới thiệu muôn vàn ưu điểm của căn biệt thự!
Giả Phi Bằng lén lút đánh giá cặp nam nữ trẻ tuổi này, rất tinh tế nhận ra trong hai người thì người nữ chính là người làm chủ, vì thế liền tập trung vào cô!
“Không nói bản thân căn biệt thự này, chỉ riêng diện tích sân thì cũng đã có giá trị như vậy rồi. Nghĩ thử xem, sau này mỗi ngày đều có thể ở nơi xinh đẹp, không có chút tạp âm ồn ào, quấy nhiễu của mọi thứ xung quanh thì thoải mái tự tại biết bao. Lúc nhàm chán, người ta ra ngoài mua vé đi dạo công viên, hai người chỉ cần đi dạo trong sân nhà mình là được!”