Hoa Quốc thật sự quá lớn, thế giới lại phát triển từng ngày. Cho dù động đất cùng hiện tượng dị thường còn lưu lại rõ ràng trong trí nhớ của mỗi người nhưng cũng đã dần giảm nhiệt trong mắt của đa số mọi người.
So với chuyện trên trời, chuyện quá khứ thì đương nhiên là chuyện xung quanh, chuyện trước mắt càng quan trọng.
Ví dụ như, trong mắt Lữ Lôi thì trên đời này không có chuyện nào quan trọng hơn hối thúc con gái mình sớm kết hôn.
Hôm nay, bà ta cùng con gái Thường Phái Linh tham gia tiệc cưới của họ hàng. Trong bữa tiệc, người ngồi cùng bàn với hai mẹ con bà ta đều thân quen với nhau, không khí nhanh chóng trở nên sôi nổi.
Trường hợp như vậy, mọi người luôn thích bàn chuyện gia đình. Nhìn thấy Thường Phái Linh đã không còn nhỏ, “Người lớn” thực tự nhiên mà chuyển đề tài sang cô ta.
“Năm nay cháu bao nhiêu rồi, đã kết hôn chưa?”
“Đã 30 tuổi rồi, sao còn chưa có người yêu?”
“Con gái đừng quá kén chọn, còn chọn lựa nữa thì không dễ tìm đâu!”
“Con tôi ở tuổi này đã sinh đứa thứ hai, người làm cha mẹ như các chị còn chưa gấp sao?”
Mấy lời nói quen thuộc nghe đến lỗ tai sắp đóng kén, hại đồ ăn trong miệng Thường Phái Linh nháy mắt trở nên nhạt như nước ốc, nhưng ngặt nổi cô ta lại không thể giận dữ, thậm chí không thể không để ý tới đối phương.
“Gấp chứ! Sao có thể không gấp, chúng tôi cũng nói con bé đừng quá kén chọn, nhưng nó lại không chịu nghe!”
Lữ Lôi tóm được người quen bên cạnh, quở trách con gái một trận sau đó nhiệt tình đặt câu hỏi: “Chị có biết ai phù hợp, giới thiệu giúp tôi được không?”
Người phụ nữ đó vốn dĩ không có liên quan gì đến gia đình họ nghe được lời này cố gắng suy nghĩ rồi sau đó đột nhiên vỗ đùi: “Trùng hợp! Tôi có biết một cậu xấp xỉ với Phái Linh, con của bạn tôi, rất phù hợp!”
Cả tên họ của người ta còn không biết, phù hợp chỗ nào chứ, Lữ Lôi nghe đối phương thật sự giới thiệu giúp mình, nhờ người đó nhanh chóng sắp xếp cho Thường Phái Linh, nếu được thì hôm nay liền thêm Wechat đi!
“Người nọ làm việc gì, tính cách thế nào, chiều cao, ngoại hình linh tinh dì có biết rõ không, hay là cho cháu xem ảnh trước đi?”
Mấy năm nay bị cằn nhằn miết, Thường Phái Linh đã thành thật chấp nhận vận mệnh bị bắt xem mắt của mình, nhưng cô ta chủ động dò hỏi tin tức của đối phương vì không muốn mơ màng hồ đồ tùy tiện đi như vậy.
“Gia cảnh đối phương khá tốt, tính cách cũng ngoan ngoãn, dì không lừa cháu đâu!”
Dì Trương cười tủm tỉm nhìn Thường Phái Linh, lại nhanh chóng quay đầu đi trò chuyện với mẹ Thường, cha mẹ của đối phương là ai, nhà ở nơi nào, nếu hai người thành đôi sinh con thì người nhà còn có thể giúp đỡ chăm sóc giúp, như thể người muốn kết hôn không phải cô ta mà là mẹ cô ta —— Lữ Lôi.
“Chỉ biết chú ý vẻ ngoài của người ta như thế nào, lớn lên đẹp có thể ăn cơm sao?!”
Nghe được con gái chỉ hỏi chiều cao vẻ ngoài còn có ảnh chụp, Lữ Lôi lập tức liền thay đổi sắc mặt, oán trách cô ta không hiểu chuyện, chỉ biết xem mặt.
Thường Phái Linh nghe mẹ quở trách mình xong lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ với người ta, cô ta thở dài trong lòng. Rõ ràng chính bà ta cũng hỏi công việc, tính cách của đối phương sao đến lượt cô ta hỏi thì lại là không hiểu chuyện chứ?
Chẳng lẽ tất cả những người đi xem mắt đều không xem bộ dạng, chỉ cần hợp tuổi là có thể kết hôn sao?
Trên tiệc rượu, nhóm người lớn này trò chuyện về người quen nào đó hiện tại có tiền lắm, danh nhân nào đó nghèo khổ, nói về con cái kết hôn, công việc, sinh con, trông trẻ, Thường Phái Linh càng nghe càng hối hận.
Rõ ràng đều đã dự đoán được một khi gặp lại mấy người gọi là cô dì chú bác thì bản thân sẽ bị bắt bẻ, bị so sánh, gán cho cái tội không hiểu chuyện vậy mà còn đến để tự chịu tội.
Cơm nước xong ra khỏi khách sạn, vừa rồi mẹ Thường còn mặt đầy tươi cười hiện tại trực tiếp sa sầm mặt mày đối với con gái: “Cuối tuần mẹ có sắp xếp hai buổi hẹn, đừng lại chọn tới chọn lui nữa.”
“Con nhìn đi, mọi người đều đang nói con!”