Thường Phái Linh dùng sức đá cục đá ven đường, trong lòng đột nhiên dâng lên ý nghĩ có phải chỉ cần là nam giới liền phù hợp với cô ta, cô ta chỉ có nhanh chóng gả ra ngoài mới không uổng công dưỡng dục của cha mẹ, lòng cô ta còn toát ra một nổi phẫn hận tự sa ngã!
Nếu bọn họ muốn gả cô ta ra ngoài, vậy cô ta liền tìm người nào đó tùy tiện gả cho họ là được!
Chờ cô ta kết hôn lại ly hôn, có phải như thế thì những người này sẽ không cằn nhằn nữa.
Dù sao, không kết hôn chính là tội ác tày trời, vậy cô ta sẽ kết hôn.
Cuối tuần, Thường Phái Linh theo sự sắp xếp đến gặp hai đối tượng xem mắt.
Người thứ nhất, từ dáng vẻ bên ngoài đã không phải gu của cô ta, chiều cao xấp xỉ cô ta, trông không khỏe mạnh và mập mạp, trên mặt còn đổ dầu.
Trong lúc ăn cơm, giọng điệu nói chuyện cùng nội dung mà anh ta nói càng khiến cô ta phản cảm, hận không thể nhanh chóng kết thúc buổi xem mắt dày vò này.
“Gia đình tôi có một ngôi nhà ở đường Cương Môn và một ngôi nhà ở phố Chuông. Nếu chúng ta kết hôn thì có thể chuyển đến nhà mới ngay lập tức.”
Người đàn ông vừa hút thuốc vừa đánh giá Thường Phái Linh, không thể nói là có vừa lòng với cô ta không nhưng thông qua lời nói thì có thể thấy dường như là khá vừa lòng.
“Cô có biết làm việc nhà không? Tôi rất thích ăn thức ăn nhà làm, nếu cô nấu cơm không tốt thì nên học đi, tôi cũng có thể mang cô ra ngoài ăn thử một lần, xem xem người ta làm như thế nào.”
“Năm kia, tôi đã ăn ba cân cá đù vàng tại nhà hàng cao cấp ở tỉnh Tấn, hương vị kia phải gọi là tươi ngon, chỉ một món mà đã tốn cả mười ngàn đồng tiền!”
Đối tượng xem mắt nói một cách hùng hồn, hầu như rất ít khi nghe Thường Phái Linh nói chuyện. Anh ta tiếp tục nói về việc bản thân gặp qua bao nhiêu bộ mặt của thành phố, giao thiệp với bao nhiêu nhân vật quyền lực.
Đợi đến khi nói đến việc kết hôn, anh ta nói hy vọng Thường Phái Linh có thể ưu tiên thỏa mãn yêu cầu của anh ta, cô ta không nhịn được nữa liền mở miệng cắt ngang.
“Bây giờ còn quá sớm để bàn về vấn đề này.”
Đối phương nhíu mày lại, cảm thấy cô ta có chút gây mất hứng. Bề ngoài chỉ ở mức bình thường, làm giáo viên nên chắc trông sóc con cái cũng không tệ lắm, nhưng tính cách lại không dễ mến.
Nhưng là, anh ta cũng già rồi, là thời điểm phải tìm một người phụ nữ, thành gia lập thất.
Điều kiện của cô ta khá phù hợp với yêu cầu của anh ta.
“Tôi lái xe đưa cô về nhà, ngày mai lại đón cô đi chơi.”
Sau khi ăn xong đồ ăn trước mặt, người đàn ông hỏi Thường Phái Linh sống ở đâu một cách tự nhiên, còn thuận tiện hẹn đi chơi với cô ta vào ngày mai. Tuy nhiên, Thường Phái Linh cũng không sẵn lòng cho anh ta biết nơi cô ta sống chứ đừng nói đến việc đi chơi với anh vào ngày mai.
“Không cần, cảm ơn. Tình cờ tôi có việc phải làm ở gần đây nên không cần làm phiền anh.”
Đối tượng xem mắt lập tức nghi ngờ, chẳng lẽ cô nàng này là người thích chơi bời: “Giờ này rồi, cô còn định đi làm gì?”
“Con gái ra ngoài vào ban đêm rất nguy hiểm. Về nhà nhanh đi. Đừng khách sáo với tôi.”
Rõ ràng bây giờ mới là tám giờ tối, Thường Phái Linh không muốn tiếp tục tiếp xúc với người này, vội vàng kiếm cớ: “Tôi đi mua một ít đồ, sau đó sẽ về trường để làm một số việc.”
Thấy đối tượng xem mắt còn muốn nói thêm gì đó, cô ta mới nói: “Thật ra, tôi nghĩ có thể chúng ta sẽ phù hợp làm bạn bè hơn, cho nên trước tiên không làm phiền anh đưa tôi về.”
Người đàn ông khó tin nhìn Thường Phái Linh, anh ta không ngờ rằng người phụ nữ ba mươi tuổi này nhanh như vậy liền từ chối mình, mặt anh ta đỏ bừng vì thẹn quá thành giận.
“Có phải cô quá tự mình đa tình hay không, cô không hề hợp ý tôi, chỉ là người nhà ép tôi đến đây thôi.”
“Còn nói cái gì mà thích hợp làm bạn chứ, thật buồn cười.”
Nói xong, anh ta hung tợn trừng mắt nhìn Thường Phái Linh một cái, vừa tức giận vừa hoảng loạn mà phun một ngụm nước miếng xuống mặt đất, còn muốn chế giễu cô ta, nhưng cô ta đã vẫy tay bắt taxi, sau đó ngồi vào xe.