“Như vậy con không thể lại bắt bẻ được rồi!”
Đúng vậy, ngày thường Thường Phái Linh thích nhất ăn bánh kem, bánh quy.
Đây là một cửa hàng tư nhân không lớn lại sáng sủa, sạch sẽ, ước chừng là giờ cao điểm thì khách trong tiệm cũng không nhiều, bởi vì cửa hàng lắp đặt cửa sổ pha lê sát đất nên liếc mắt một cái là có thể thấy được bên trong có mấy người. Nhưng cố tình khi bà ta liếc qua thì thấy người đàn ông khoảng 50 tuổi còn có chút hói đầu!
Đây, đây là chính duyên tốt nhất của con gái mình!?
Thường Phái Linh cũng hoảng sợ, nhưng cô ta còn thấy sau lưng người đàn ông trung niên kia dường như còn ngồi một người, lần đầu tiên trong cuộc đời cô ta cố lấy hết dũng khí trực tiếp bỏ qua bàn tay của mẹ mình, đẩy ra cửa kính của cửa hàng.
Chàng trai ngồi bên cạnh quầy thu ngân đang mang tai nghe, nhìn thấy khách hàng tới lập tức tháo xuống tai nghe, nói lời chào hỏi: “Xin chào quý khách, quý khách cần gì?”
Hai người cùng nhìn về phía quầy ướp lạnh trong suốt, chỉ còn lại một miếng bánh kem chocolate.
“Tôi muốn cái này.”
Cô ta mua một miếng bánh kem, sau đó giả bộ lơ đãng nhìn quanh khắp cửa hàng, trong tiệm chỉ có ba người, hai nữ sinh cùng với người đàn ông hói đầu kia.
Hai mắt của Lữ Lôi ở ngoài cửa đã biến thành màu đen, sinh ra ý tưởng không bằng cứ để con gái độc thân đi, bà ta căn bản là không dám tiến vào.
Bởi vì thời gian bà ta nhìn có chút dài, người đàn ông trung niên kia quay đầu lại nhìn bà ta một cái, không thể hiểu được mà quay đầu đi không phản ứng bà ta. Nhân viên thu ngân đã gói xong bánh kem, đang chuẩn bị đưa cho Thường Phái Linh lại nghe thấy cô ta hỏi quét mã ở đâu, tay anh ta hơi dừng lại một chút.
“Ở chỗ này!”
Chàng trai trông giống sinh viên không tính là rất đẹp trai, lại thắng ở làn da trắng nõn, ánh mắt trong trẻo, giọng nói cũng dịu dàng, Thường Phái Linh không biết vì sao mà bên tai có chút nóng lên.
Trả tiền xong, cô ta cũng không ở lại lâu, xoay người liền ra khỏi cửa hàng.
Lữ Lôi ở bên ngoài đã dậm chân muốn hỏi Lâm Lạc Dao chính duyên tốt nhất của con gái bà ta sao có thể là người như vậy, nhưng Thường Phái Linh đã offline, tắt điện thoại.
“Mẹ, con vẫn nên ra ngoài ở một khoảng thời gian, mẹ để con suy nghĩ cẩn thận chuyện kết hôn đi.”
Nói xong, tâm trạng của cô ta thả lỏng hơn một ít so với lúc trước, thế nhưng không chút ảnh hưởng bởi chính duyên của chính mình có thể là người đàn ông trung niên kia.
Lữ Lôi mờ mịt mà nhìn con gái đi ở phía trước, trong lòng bà ta rất là khó chịu.
Không biết là đang khó chịu bộ dáng của con rể, hay là khó chịu con gái dường như thật sự cùng bà ta xa cách.
Trong tiệm, chàng trai mang lại tai nghe, nghe chủ kênh nói: “Được rồi, đến cậu.”
“Nhưng mà, cậu còn cần hỏi sao?”
Thường Phái Linh như có dự cảm, quay đầu lại nhìn một cái về phía cửa hàng phát ra ánh sáng ấm áp kia, cô ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ ở bên cạnh một người lớn tuổi hơn mình rất nhiều hoặc nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, bất luận là người trước hay người sau thì phỏng chừng mẹ cô ta sẽ tức điên mất.
Cô ta lấy ra điện thoại nhìn thông tin cho thuê nhà ở gần đây, bỗng nhiên nhìn thấy một căn phòng đơn khá ổn.
Hình như, ở trên lầu cửa hàng kia.
“Có phải cha mẹ loài người đều vội vàng lại bắt bẻ như vậy à? Vừa không muốn cô ấy tìm người lớn tuổi, cũng không thích người nhỏ tuổi hơn.”
Cố Sướng nghĩ “tuổi” của chính mình đã rất lớn rồi, đã có vài trăm tuổi.
Trong thế giới Thiên Cơ, đại đa số cư dân không kết hôn cũng không yêu đương.
Công nghệ ảo của thế giới Thiên Cơ thật sự rất phát triển, cư dân ở thế giới giả thuyết có thể thỏa mãn hết tất cả sở thích của chính mình, chức năng tùy chỉnh đồ vật ảo cũng rất phổ biến.
Hơn nữa tuổi thọ của bọn họ đều rất dài, hầu như không có dục vọng cùng nhu cầu sinh sản. Trở thành bạn lữ ngược lại sẽ mang đến rất nhiều rắc rối.
Lâm Lạc Dao giải thích với anh sự khác nhau giữa nam và nữ trong xã hội loài người cùng nguyên nhân phía sau của một ít quan niệm truyền thống, thuận miệng trêu ghẹo: “Nếu tính từ ngày sinh của tôi, hẳn là tuổi của tôi không quá lớn.”
“May mắn tôi không có người nhà cũng không cần bị người nhà của người khác phán xét.”
Cố Sướng nghiêm túc nhìn cô, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng: “Đúng vậy, may mắn là chúng ta không có người nhà.”
Lâm Lạc Dao:?