Cái ngày được rút trúng trong phòng phát sóng trực tiếp, Thường Phái Linh liền phát hiện ngồi ở trong tiệm này ngoại trừ người đàn ông trung niên ở cửa, còn có một người chính là người trẻ tuổi bên quầy thu ngân. Bởi vì dáng người người nọ "rộng rãi" vừa vặn che Thẩm Hoằng Tân ở phía sau, Lữ Lôi mới không nhìn thấy.
Chính duyên tốt nhất của mình?
Thường Phái Linh không dám tin, thậm chí sau khi xác nhận căn phòng mình nhìn trúng ở trên lầu tiệm bánh ngọt này còn nổi lên tâm lý trốn tránh, luôn cảm thấy chính mình như là rắp tâm bất lương, cố ý dọn đến!
Nhưng nhìn xung quanh, cuối cùng cô ta vẫn phải nộp nửa năm tiền thuê nhà ở đây. Cách trường học không xa, trị an không tệ, phòng rất mới, giá cả phải chăng, không tìm được cái thứ hai thích hợp như vậy.
Dù sao chủ kênh nói người khác cũng không biết, Thường Phái Linh biết mình là vì thuê phòng mới tới là được!
Cô ta cũng đã hạ quyết tâm, sẽ không bởi vì cha mẹ thúc giục mà mù quáng đi xem mắt, sẽ không vì kết hôn mà kết hôn, đồng dạng sẽ không bởi vì đối phương rất có thể cùng mình có duyên phận liền cố ý tiếp cận đối phương!
Nhưng... hàng xóm cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, tính cách của Thẩm Hoằng Tân cũng cực kỳ tốt, cùng cô ta lại càng đặc biệt hợp nhau!
Mặt hai người nóng bừng quay đầu đi, không hẹn mà cùng làm bộ nhìn phong cảnh ven đường. Gần đó đều là khu dân cư truyền thống, bởi vậy buổi tối rất yên tĩnh, Thường Phái Linh đều có thể nghe thấy tiếng chim trên cây ven đường kêu lên.
“Hoàn cảnh nơi này thật sự rất tốt.”
Cô ta tùy tiện tìm đề tài, Thẩm Hoằng Tân lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, vùng này không có náo nhiệt như những chỗ khác. Nhưng người tốt, không khí cũng tốt.”
Không chỉ bởi vì nơi này cách xa trung tâm thành phố, đại đa số người trong nước đều cảm thấy hoàn cảnh mấy năm nay càng ngày càng tốt. Bầu trời trở nên xanh hơn, nước trở nên trong hơn, xung quanh xanh hoá càng ngày càng nhiều, ngay cả các loại động vật nhỏ biến mất mấy năm trước cũng một lần nữa xuất hiện.
Thường Phái Linh ở đây xem như có chút quyền lên tiếng, cô ta là một giáo viên sinh vật.
Mặc dù, việc giảng dạy môn sinh vật ở trường trung học trọng điểm là cấu trúc và hoạt động của tế bào, di truyền và biến đổi, thực vật và cơ thể con người, nhưng nó cũng liên quan đến sinh vật và môi trường.
Hàng năm, cô ta đều đi theo trường học đi học các loại kiến thức, cập nhật tri thức dự trữ, đối với môi trường và tính đa dạng sinh học trong nước hiện nay càng hiểu rõ hơn so với người bình thường.
Không cần phải nói đến cảm giác trực quan của mọi người, tình trạng ô nhiễm không khí, chất lượng nước và đất được phát hiện trong những năm qua đã được cải thiện rõ rệt.
Ví dụ như gấu trúc, linh dương Tây Tạng, báo tuyết... Một lượng lớn sinh vật từng nằm trong danh sách các loài có nguy cơ tuyệt chủng đã thoát khỏi tình trạng nguy cấp, số lượng quần thể ổn định tăng trở lại. Danh sách các loài sinh vật đã tăng gấp bốn lần so với 10 năm trước.
Xem các loại số liệu chính thức, cơ quan nghiên cứu khoa học công bố ra, cũng đều nói rõ môi trường sinh thái trong nước hiện nay khôi phục nhanh bao nhiêu, thật sự rất tốt!
“Anh đã từng đến khu bảo tồn thiên nhiên Hồng Lĩnh chưa? Không khí nơi đó thật sự rất dễ chịu, còn có thể nhìn thấy đủ loại động thực vật, trường của chúng tôi hàng năm đều tổ chức cho giáo viên và học sinh đi tham quan.”
Tuy rằng chỉ có thể đi dạo bên ngoài khu bảo tồn, phàm là hoạt động có thể ra khỏi cổng trường đối với học sinh mà nói đều là hoạt động tốt. Giáo viên sinh vật trẻ tuổi thì gánh vác công tác phổ cập khoa học cho học sinh, tiết kiệm được chi phí mời hướng dẫn viên ở bảo tàng sinh vật khu bảo tồn.
“Tôi chưa từng đi. Cuối tuần này có thể mời cô dẫn tôi đi tham quan một chút không?”
Thẩm Hoằng Tân ngại ngùng cười cười, ánh mắt nhìn thẳng vào cô ta.
“Có thể nha.”
Chỉ cần hẹn trước ở trên mạng, bên ngoài khu bảo tồn đều có thể tham quan miễn phí, lời giới thiệu các động thực vật quý trọng bên trong cô ta còn nhớ rất rõ.
"Đây xem như là hẹn hò sao?"
“Tính a ——“
Sau khi tốt nghiệp đại học không muốn đến công ty làm việc theo sự sắp xếp của cha mẹ, mà chạy ra ngoài học hai năm rồi mở một cửa hàng nhỏ, Thẩm Hoằng Tân thường xuyên bởi vì khuôn mặt non nớt và tính cách ngại ngùng mà được cho là sinh viên đại học đi làm thêm, nghe Thường Phái Linh thốt ra lời nói, cười đến ngay cả mắt cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm.