Sự áp chế từ sâu trong linh hồn phát ra cùng khủng bố uy áp khiến cho phần lớn quỷ trong bệnh viện trốn đi rất xa, kể cả mấy quỷ hồn không có ý thức cũng rất ít phiêu đãng ở mấy tầng gần đó.
Cho đến hai ngày nay, sức mạnh kia từ từ thu nhỏ lại.
“Đừng sợ, đại lão —— không, chủ nhân rất lương thiện! Sẽ không tùy tiện làm tổn thương quỷ!” Tiểu Viên cùng Lô Nguyên ngồi ở đại sảnh tầng dưới, giúp đại lão giải thích.
“Cô cũng muốn đi sao?” Lô Nguyên thật cẩn thận hỏi nữ quỷ thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi này, nghĩ đến trên lầu người nọ nếu muốn làm thương tổn bọn họ phỏng chừng cũng không cần vòng vo như vậy, nhưng áp chế nào đó vẫn làm anh ta có chút sợ hãi.
Tiểu Viên hạnh phúc gật gật đầu! Đại lão muốn chuyển viện, tự nhiên cô ấy cũng đi theo!
Trong đó còn ẩn giấu một chút kiêu ngạo: Cô muốn được đại lão dạy dỗ hơn hai mươi năm nha!
“Chủ nhân kêu tôi trước khi đi chào tạm biệt anh một tiếng, anh là người đầu tiên tôi gặp sau khi thức tỉnh, cũng là người duy nhất chịu nói chuyện với tôi.”
Tiểu Viên chớp đôi mắt to nói, vẻ mặt thoải mái và vui vẻ hơn trước một chút. Thực ra cô ấy chưa bao giờ muốn cái gì nhiều cả, chỉ cần một người thực sự chịu che chở cho cô ấy là đủ rồi.
Lô Nguyên kinh ngạc nhìn nữ quỷ trẻ tuổi này có nhiều cảm xúc hơn những con quỷ khác mà anh ta nhìn thấy trong bệnh viện, nghĩ rằng quỷ được người kia dưỡng quả thực có chút khác so với người thường?
“Đây là địa chỉ mới của chúng tôi, nếu gặp khó khăn về sau có thể tới tìm chúng tôi.” Tiểu Viên vẫy tay rồi nhanh chóng bay lên lầu, vừa mới đại lão bảo cô xuống dưới tạm biệt với anh ta tất nhiên là có chủ ý.
Sau đó cô ấy còn phải cùng đại lão lên xe!
Hệ thống không biết phần lớn quỷ không dám đến gần Lâm Lạc Dao, nó hiện tại đang hoàn toàn tự kỷ, rúc vào một góc trong đầu ký chủ u sầu.
Hoàn toàn không ngờ đến nhà họ Trương lấy sét đánh không kịp bưng tai giúp Lạc Dao xử lý thủ tục chuyển viện, người nhà họ Lâm chạng vạng mới thu được tin tức, tới để ngăn cản thì chậm một bước, đến bóng dáng của Lâm Lạc Dao cũng chưa thấy được.
Một nơi khác, thành phố Nguyên Táo.
Ngũ Ngọc Kha ở cơ quan công an, cùng công an đổi xe đi đến thôn Bình An - nơi mà từ lúc chào đời đến giờ cô ấy chưa bao giờ đặt chân đến, thậm chí chưa từng dừng chân tại miền núi hẻo lánh này. Cô ấy nhanh chóng lấy ảnh cùng giấy khai sinh của con trai ra đưa cho cảnh sát địa phương, cô ấy nhìn họ đầy mong đợi và nói: “Đồng chí cảnh sát, các đồng chí có thấy con trai tôi không?”
Tiểu Vương - cảnh sát nhân dân thị trấn Bình Vọng gãi đầu, công an nơi này phải quản trấn trên cùng bảy tám thôn trực thuộc, diện tích rộng lớn, chuyện lông gà vỏ tỏi cũng không ít, mọi người đều rất bận. Anh ta cũng không dám nói biết rõ tất cả những người trong thôn, đối với đứa trẻ trong ảnh cũng không có ấn tượng gì.
Ông Trương - Phó sở trưởng cau mày bước ra khỏi văn phòng, ông ta vừa nhận được điện thoại từ thành phố bảo ông ta đi cùng người phụ nữ này đến thôn Bình An tìm cặp vợ chồng họ Hoàng khoảng 40 tuổi không có con cái, nam làm công nhân, nữ ở nhà làm nông, trong nhà có bố mẹ già, phía sau cửa có một dòng suối nhỏ.
Lần đầu tiên ông Trương thấy có người tìm người như vậy, đặc biệt ông ta nghe miệng lưỡi người trong văn phòng thành phố nói bọn họ phải đến đó, nhưng tìm được hay không còn chưa chắc.
Để đảm bảo, trước tiên ông ta kiểm tra danh sách hộ khẩu một lần, dựa vào ấn tượng tuần tra hằng ngày nhanh chóng tìm được hộ gia đình Hoàng Ngọc Sơn. Không hề gọi cho bí thư thôn liền dẫn theo Tiểu Vương cùng Ngũ Ngọc Kha lái xe cảnh sát đến khu vực gần đó, sau đó đi bộ vào thôn —— đi thẳng đến nhà Hoàng Ngọc Sơn!
Lúc này, có rất nhiều người đang âm thầm chú ý đến bên này.
Hệ thống ngoan ngoãn làm theo căn dặn của ký chủ gửi hai cái địa chỉ vào hộp thư làm việc của thủ đô và cục trưởng Cục Công An thành phố Nguyên Táo.
Nội dung rất đơn giản, trên đó trực tiếp ghi rõ thông tin về băng nhóm buôn người quy mô lớn, hoạt động hơn chục năm, phạm vi hoạt động trải dài nhiều tỉnh, thành phố, đồng thời còn tính giúp bọn họ ngày hoàng đạo để bắt giữ bọn chúng, là ở ba ngày sau.