Ngũ Ngọc Kha ngồi xe suốt một ngày, lúc tới nơi đã là buổi tối. Cô ấy theo sát phía sau hai vị cảnh sát, lo lắng mà nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, vẫn không thể tin được rằng chính mình thực sự đi theo sự chỉ dẫn của "đại sư trên mạng" chưa từng gặp mặt đến thành phố Nguyên Táo cách xa hàng ngàn cây số.
Ngũ Ngọc Kha không biết phải làm gì, sờ đến chứng minh mà “đại sư” bảo cô ấy mang theo, nhìn những đồng chí công an địa phương tận tụy trách nhiệm đang đi trước mặt mình...
Thôn này xa xôi hẻo lánh, gió to thổi mạnh ô ô như thể có ai đang khóc than. Ngũ Ngọc Kha mở to mắt không dám chớp mắt nhìn bốn phía, sợ ở hộ gia đình nào đó hay một góc nhà nào đó cô ấy không thấy sẽ bỏ lỡ Tiểu Triết của mình.
Nhưng khi càng bước gần đến đích, trái tim của Ngũ Ngọc Kha mất kiểm soát đập càng ngày càng nhanh, tâm trí cũng càng thêm hỗn loạn. Sợ lại đi một chuyến vô ích, sợ kết quả giống với những lần đoán mệnh trước đây.
Nhưng vận mệnh mách bảo cô ấy lần này thật sự khác với những lần trước! Trực giác của Ngũ Ngọc Kha nói rằng con trai mình thật sự đang ở đây!
Ở cửa, ông Hoàng đang ngồi trên băng ghế hút điếu thuốc rẻ tiền, bỗng nhiên nhìn thấy hai người cảnh sát đi về phía này, phản ứng đầu tiên của ông ta là vội vàng đứng dậy, quay người đi vào nhà.
Cảnh sát vừa thấy bộ dáng lảng tránh này của ông ta liền biết khả năng thật sự có vấn đề, kinh nghiệm phong phú phó sở trưởng Vương lập tức gửi tin nhắn về đồn, sau đó lặng lẽ cùng Tiểu Trương, Ngũ Ngọc Kha bước vào nhà này.
“Đồng chí cảnh sát, muộn thế này rồi các vị đến đây có chuyện gì sao?”
Ông Hoàng cùng vợ và con trai bước ra hỏi cảnh sát cùng người phụ nữ lạ mặt trước cửa với ánh mắt lảng tránh.
Phó sở trưởng Vương cười nói: “Đây là họ hàng của vợ tôi, ngày mai cô ấy sẽ đi. Tôi nghe nói trước đây có mấy gia đình làm bánh gạo vàng rất ngon, đột nhiên nghĩ muốn mua một chút, nhà chú có làm sẵn không?”
Cảnh sát Tiểu Trương cũng phản ứng rất nhanh, tứ chi thả lỏng và cười sang sảng nói: “Tôi đi chung với phó sở trưởng, cũng muốn mua một ít gửi về nhà, không biết có đủ không?”
Ông Hoàng theo phản xạ gật đầu, Hoàng Ngọc Sơn con trai ông ta có vẻ lo lắng, nhưng liếc nhìn hai cảnh sát mặt mang tươi cười, cũng không mang theo bất kì trang bị gì, dần dần cũng bớt khẩn trương hơn.
Ngay sau đó, người nhà này mời ba người ngồi xuống, bọn họ lập tức đi vào lấy bánh.
Phó sở trưởng Vương cũng nhân cơ hội ngồi xuống như thể thật sự đến đây để mua bánh gạo. Cũng không quên cùng Hoàng Ngọc Sơn bắt chuyện, hỏi anh ta gần đây đang bận việc gì, tiền lời năm ngoái thế này, tại sao không đi ra ngoài làm công cùng những câu thăm hỏi linh tinh thông thường.
Ngay khi ông Hoàng lấy bánh gạo và cân ra, hỏi bọn họ cần bao nhiêu ký thì phó sở trưởng Vương đột nhiên đặt câu hỏi: “Con dâu chú hôm nay không ở nhà sao?”
Tay ông Hoàng run lên, ấp úng không nói thành lời, sắc mặt của Hoàng Ngọc Sơn hơi trầm nói cô ấy đang ngủ ở trên lầu.
Phó sở trưởng Vương thuận miệng nói số ký, nhận lấy hai túi bánh gạo vàng mà đối phương đưa cho. Dưới sự thoái thác không muốn nhận tiền của ông Hoàng, phó sở trưởng kiên trì tỏ vẻ hiện tại kỉ luật nghiêm minh nhất định phải trả tiền. Hai người trì hoãn một chút thời gian.
Nhưng Ngũ Ngọc Kha đã có chút thiếu kiên nhẫn, vẻ mặt mất tự nhiên cùng hành động luôn hướng ánh mắt nhìn vào trong nhà cũng khiến cho mẫn cảm như Hoàng Ngọc Sơn chú ý.
Đang lúc cô ấy muốn trực tiếp dứt khoát hỏi xem gia đình này có gặp qua con trai của mình không, thì đột nhiên có tiếng động ở phía sau nhà. Trong thôn yên tĩnh liền có vẻ đặc biệt khiến người chú ý.