Sao có thể vì một người mà đột nhiên trở nên điên cuồng.
Nếu như vậy thì anh đã sớm vì mệnh cách xui xẻo mà hận đời, lầm đường lạc lối.
“Cô quả thật có chút kỳ dị, tôi đúng thật là có chút tò mò.”
Cố Sướng cảm giác được cà vạt, tây trang và sơ mi của mình đều nhăn nheo, người nằm trên giường bệnh rõ ràng cũng đang mất kiên nhẫn, anh dứt khoát đứng dậy, sau đó ngồi xổm xuống chỗ cách cô nửa mét.
Thành thật mà bày tỏ yêu cầu: “Tôi muốn học hỏi từ cô.”
“Thù lao là gì cô có thể trực tiếp yêu cầu, chẳng hạn như sử dụng tất cả tài nguyên của Thiên Cơ để nâng đỡ cô; hoặc là vận dụng cổ phần của tôi có trong các nền tảng mạng xã hội lớn để tăng mức độ hiển thị của cô, sắp xếp chuyên gia dẫn đường dư luận, hoặc là cô muốn tìm người nào, tìm thứ gì, tôi đều có thể giúp cô tìm...”
Nói xong, cũng không biết có phải vì muốn tăng thêm vẻ thành khẩn, thân thiện hay không. Mà Cố Sướng lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi hai người gặp mặt cho tới nay.
Có lẽ vì anh hiếm khi cười nên nụ cười kia mang theo chút trúc trắc. Anh có tính cách kiêu ngạo, hiếm khi tò mò về ai đó, thậm chí chưa bao giờ phải cúi đầu cầu xin người khác, cảm giác này khiến anh nhanh chóng thu lại nụ cười. Chỉ để lại độ cung ngắn ngủi, mâu thuẫn rồi lại tuyệt đẹp lướt qua nhanh chóng.
Anh rất đẹp, cũng thực sự thông minh. Biết Lâm Lạc Dao không có khả năng thiếu thốn vật chất, nhạy bén mà nhận ra được ý đồ đằng sau việc cô kiên trì phát sóng trực tiếp, đồng thời khiêm tốn mà đưa ra điều kiện mà mọi người nghe thấy đều cho là đôi bên cùng có lợi.
Anh chỉ là người trẻ tuổi nghiêm cẩn, tính cách lại tuỳ vào tâm trạng, tò mò lại khắc chế thôi.
Nhưng Lâm Lạc Dao chỉ lắc đầu nói: “Không được nha.”
Như là nhìn thấu người nào đó cố ý bắt chước, còn muốn hù dọa cô, cô lạnh lùng nói: “Bởi vì —— anh không có một chút linh tính.”
Tựa như trong trí nhớ của Tiểu Viên, bạn học nào đó vĩnh viễn coi toán học, vật lí như văn tự trên trời, người không có linh tính muốn bước vào ngưỡng cửa của huyền học là gần như không có khả năng.
Lần đầu tiên trong đời Cố Sướng nghe được có người đánh giá anh như vậy, đây là nói thẳng anh không có thiên phú?
Điều này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc bị người khác nói rằng mình là một kẻ kém may mắn. Anh sao có thể không có linh tính, Cố Sướng có chút không tin.
Lâm Lạc Dao vốn dĩ đang nhìn thẳng dần dần biến thành nhìn xuống người đàn ông trước mặt này. Bầu trời ngoài cửa sổ lúc này dường như tối sầm lại, căn phòng cũng trở nên tối hơn nhưng lại không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Trời đất có âm dương, vạn vật đều có ưu có khuyết. Cũng giống như vận mệnh của anh , màu xám và màu tím dây dưa với nhau, ảnh hưởng lẫn nhau nhưng lại mơ hồ tương xứng với nhau. Nếu anh quá tham lam thì sẽ không tốt."
Cố Sướng hơi nhíu mày, hỏi lại: “Ý của cô là mệnh lý là nhất định, tư chất của tôi quyết định tôi không có cách nào học tập một thứ gì đó. Quá khứ của tôi quyết định tương lai?”
Không chờ Lâm Lạc Dao trả lời, anh liền tiếp tục nói: “Trước đây, tôi không nghiên cứu huyền học. Nhưng tôi biết có rất nhiều thứ có liên quan với nhau, chúng được gọi là chân lý nếu được thiết lập ở khắp nơi.”
“Về mặt khoa học, thí nghiệm khe đôi lượng tử cho thấy các hạt cực nhỏ là sóng hoặc là hạt quyết định phụ thuộc vào phương pháp quan sát của người quan sát. Nếu quan sát nó dưới dạng hạt thì cho thấy bản chất hạt của nó, nếu quan sát nó dưới dạng sóng thì nó sẽ thể hiện tính chất sóng đặc trưng."
“Trong thế giới của thuyết lượng tử, những gì có thể quan sát được chính là sự tồn tại, tức là bản gốc sau khi được cải biên, điều này trùng hợp với câu nói của các vị thánh xưa rằng tôi có tư duy nên tôi tồn tại”.
Cố Sướng nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô gái ở trên giường: “Thí nghiệm sự đảo ngược thời gian lượng tử cho thấy lịch sử vũ trụ, có thể sau khi được sinh ra rồi mới xác định xem nó khởi đầu như thế nào. Tương lai là có thể thay đổi quá khứ.”
“Nếu tôi đã tham dự, vì sao lại nói không thể thay đổi mệnh lý? Cô nói không được, không tốt, lại không nói không thể.”
Thanh âm của Cố Sướng dừng lại, chân thành mà nói: “Xin lỗi vì vừa rồi thử cô.”
“Toàn bộ tài nguyên trong tay tôi, bao gồm tài chính, nhân mạch, tri thức, thậm chí là con người của tôi ——”