Nhưng cuối cùng, quyết định cuối cùng của tòa án phải kết hợp với tình tiết lừa dối của ông Hầu và các bằng chứng liên quan về việc chuyển nhượng tài sản của công ty, để xác định bọn họ có thể lấy đi bao nhiêu tài sản.
Gia đình này còn phải chiến đấu một cuộc nội chiến gian khổ, nhưng so với bọn họ trước kia không có lợi thế, hiện tại Uông Tịnh cảm thấy tự tin hơn một chút.
Đêm đó, khi trở về Thủ Đô, bà ta muốn đến bệnh viện thăm nhà họ Lâm con ——— không, là Lâm đại sư!
Nhưng khi bà ta và Hầu Na vội vã đến bệnh viện thì nghe tin bệnh nhân đã xuất viện. Uông Tịnh liền gọi điện cho Lâm phu nhân hỏi thăm sức khỏe của đại sư, sức khoẻ đã tốt hơn rồi nên trở về nhà à, nhưng bà ta nghe thấy Lâm phu nhân ở đầu dây bên kia ngập ngừng nói rằng Lạc Dao hiện tại không có ở nhà.
Sau khi Uông Tịnh tra hỏi nhiều lần, bà ta mới biết được, đại sư đã được người nhà họ Trương đón đi rồi, hiện tại người nhà họ Lâm không tiện liên lạc với cô.
Uông Tịnh lịch sự cúp điện thoại và nhanh chóng nhờ người điều tra chuyện của nhà họ Lâm. Nghĩ đến một số manh mối mà trước đây bà ta đã bỏ qua, trong đầu mơ hồ có một nghi ngờ.
Dựa theo năng lực của đại sư, khẳng định không phải bị nhà họ Trương cưỡng chế mang đi, nhà họ Trươn cũng không hành xử như vậy. Nhà họ Lâm tuy rằng giàu có và địa vị kém hơn rất nhiều, nhưng không đến mức phải nuốt cơn giận và bao che cho người khác nếu con gái họ bị bắt đi.
Chứng tỏ đại sư tự nguyện rời đi cùng nhà họ Trương, rất có thể là nhà họ Trương mời đại sư đi.
Mời người rời đi rồi, nhà họ Trương đương nhiên sẽ không chậm trễ. Nhưng nhà họ Lâm có vẻ quá kỳ lạ, cư nhiên không thể liên lạc được với con gái của mình?
Trong phòng, sau sự kiện bản hiệp nghị, Hầu Na đã hoàn toàn bị Lâm Lạc Dao thuyết phục. Khi nhắc đến cô lần nữa, cô ta không gọi cô bằng tên nữa mà theo mẹ của mình gọi cô là Lâm đại sư.
Cô ta nhớ lại hôm đó cô ta nhìn thấy Lâm đại sư ở trong bệnh viện, hình như sức khỏe vẫn rất tệ, bây giờ lại vội vàng chuyển đến bệnh viện khác như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Uông Tịnh cau mày khi nghe lời nói của con gái, tự hỏi liệu giữa nhà họ Lâm và đại sư có hiềm khích gì với nhau.
Nếu vậy bọn họ —— đương nhiên sẽ đứng về phía đại sư!
“Đáng lẽ con nên nghe lời ông ngoại và học chuyên ngành kinh tế thay vì chọn một ngành nghệ thuật chẳng có tác dụng gì cả”.
Hầu Na dựa vào người của Uông Tịnh, tự trách mình, chưa bao giờ cảm thấy chính mình ngu ngốc như mấy ngày nay.
Người mà bọn họ lén mời cho biết, ông Hầu có thể nói là người có toàn quyền trong công ty, sau ngần ấy năm, cho dù tài sản có bị chuyển nhượng hay dùng thủ đoạn nào đó thì chắc chắn sẽ khó tìm được bằng chứng.
Ngày xưa cha/chồng về nhà than thở kinh tế suy thoái, xui xẻo, sai lầm của cấp dưới, cùng với hành vi đầu tư chỗ này chỗ kia, giờ đây hai mẹ con có nhiều nghi ngờ nhưng chỉ biết chờ đợi kết quả điều tra của những người có chuyên môn.
“Không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai——”
Uông Tịnh vừa nói lời này liền nuốt lại, đại sư kia thật sự rất lợi hại.
“Nếu con nói như vậy thì cũng trách mẹ đã nhìn nhầm người, bị chồng giấu giếm lâu như vậy, mẹ ăn nhiều muối hơn con mấy chục năm, cũng không có thể làm gì."
Bà ta ôm con gái vào lòng và an ủi.
Trên thực tế, bọn họ không phải nói rằng bọn họ coi trọng tài sản của công ty đến mức phải lấy hết tiền! Uông Tịnh và con gái đều không phải là người ham tiền, thứ bọn họ muốn hơn tiền là hạnh phúc của gia đình, chỉ cần có thể sống mà không phải lo cơm ăn áo mặc.
Bây giờ vấn đề không phải là tiền mà là việc trút được cơn tức giận này! Bị người khác coi như đồ ngốc, giấu kín nhiều năm như vậy, nếu không lấy lại thì thật sự quá hèn nhát!
“Mẹ biết con không thích những con số, cũng không thích những âm mưu ở trên thương trường, chúng ta chỉ cần lấy lại những gì thuộc về mình, sau đó hai mẹ con chúng ta có thể sống một cuộc sống của chính mình."
Uông Tịnh bình tĩnh phân tích tương lai.