Với thỏa thuận đó và bằng chứng ngoại tình của Hầu Cảnh Sơn, hai mẹ con bọn họ không còn phải lo lắng cho cuộc sống tương lai của mình nữa.
Một số tài sản đã được chuyển đi và không có cách nào lấy lại được nên bọn họ đành phải từ bỏ, bọn họ đã cố gắng hết sức rồi.
“Hãy để người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp. Mẹ sẽ gửi tin nhắn cho bà Trương, xem vài ngày tới chúng ta có thể gặp lại đại sư được không."
Khi Uông Tịnh nói muốn gặp lại Lâm Lạc Dao, hai mắt của Hầu Na sáng lên: "Vậy chúng ta có nên hỏi lại cô ấy lần nữa không?”
Uông Tịnh lắc đầu, nghiêm túc nói trước ánh mắt đầy hy vọng của con gái: “Mẹ từng nghĩ, từ khi con còn nhỏ, người trong nhà có thể bảo vệ con, có một số việc con có thể hiểu chậm hơn. Nhưng bây giờ mẹ nhất định phải dạy con: Làm người đừng quá tham lam."
“Lần thứ nhất là cầu cứu, lần thứ hai biến thành ỷ lại, cuối cùng thậm chí biến thành lòng tham không kiềm chế được."
Hầu Na đỏ mặt gật đầu, hiểu ý mẹ của mình nói.
Ngay cả khi đó, Lâm đại sư cũng không trực tiếp dạy bọn họ cách chiến đấu với cha của cô ta. Những thứ như số phận không thể tùy tiện nói ra được, cô ta quả thực là tham lam.
Trong tương lai, bọn họ có thể gặp nhiều khó khăn và không thể lúc nào cũng tìm đến người khác để được giúp đỡ.
Đến tối, Hầu Cảnh Sơn gọi lại, nói ở ngoài có tiệc xã giao, đêm nay sẽ không về.
Uông Tịnh vốn dĩ cũng không muốn nhìn thấy người đó, vui mừng đến mức đồng ý yêu cầu của con gái muốn ngủ cùng với bà ta, hai mẹ con liền ôm nhau suốt đêm như thế này.
Sáng hôm sau, hai người ăn sáng ở nhà ăn. Hầu Na chuẩn bị đi học, trong khi Uông Tịnh dự định tìm người hiểu biết để giúp bà ta tìm hiểu về hai đứa con ngoài giá thú của Hầu Cảnh Sơn. Dù sao thì bà ta nhất định sẽ ly hôn! Sẽ tốt hơn nếu có thể tìm ra bằng chứng về tội trùng hôn của ông ta như lời luật sư đã nói.
Chỉ là Hầu Cảnh Sơn thật sự quá cẩn thận, làm gì cũng cẩn thận, mọi chuyện chỉ có thể trông cậy vào may mắn.
Vừa lúc bà ta đang chuẩn bị đưa con gái ra xe, quản gia đột nhiên vội vàng đi tới, đến bên cạnh bà ta nói vài câu, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng mà Hầu Na chưa từng thấy.
“Na Na, con xuống đây. Hôm nay chúng ta xin nhà trường nghỉ học một ngày."
Uông Tịnh tựa hồ bị lới nói của quản gia làm cho kinh ngạc, hai giây sau, bà ta mở cửa xe ra, bảo tài xế rời đi. Sau đó bà ta nắm tay con gái đi vào nhà, vẻ mặt bàng hoàng, mờ mịt, hoảng hốt trực tiếp phản ánh sự bất an trong lòng bà ta, đồng thời cũng cho thấy tầm quan trọng của việc này.
Sau khi vào nhà và đuổi những người hầu bên cạnh đi, Uông Tịnh không thể tin được thì thầm những gì quản gia vừa nói: “Ông ấy, cha của con… vừa bị bắt. Quản gia truyền đạt lại những gì ông ấy đã nói trước khi bị bắt, làm chúng ta nhanh chóng nắm chặt thời gian đi cứu người."
Hai mắt của Hầu Na dần dần mở to, cô ta không ngờ lại nghe được tin tức như vậy.
Bị…… Bị bắt?
Uông Tịnh vội vàng ngồi xuống, cố gắng giữ cho đầu óc mình bình tĩnh sáng suốt, để có thể sắp xếp lại tin tức mình nhận được.
Hầu Cảnh Sơn đã phạm tội gì, vì sao lại đột nhiên bị bắt! Quản gia vừa rồi còn chưa nói rõ, nhưng từ vẻ mặt của quản gia có thể thấy rõ đây không phải là chuyện nhỏ, kêu bà ta đi cứu ông ấy, vậy chính mình cứu như thế nào.
Bà ta lấy điện thoại ra, nghĩ đến mấy vị lãnh đạo và bạn tâm giao mà Hầu Cảnh Sơn trước đây từng nhắc đến, nhưng bà ta chỉ cầm điện thoại xem mà không có động tác gì.
Nếu Hầu Cảnh Sơn không làm gì trái với pháp luật, thì bà ta cũng không cần phải đi cứu người. Nếu ông ấy thực sự làm vậy, thì chính mình làm gì——- phải vội vàng đi cứu ông ấy?
Uông Tịnh hít một hơi thật sâu, yêu cầu quản gia nói rõ cho bà ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Hiện tại, bà ta muốn đi công ty một chuyến!
Cho dù trước đây bà ta là một kẻ ngốc, thì bây giờ bà ta đã không phải như vậy!