Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 470

Tiêu Diệp Lạc thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Tô Tố, lập tức làm ra vẻ mặt bị tổn thương. Cô rủ mắt xuống, cười khổ không dứt.

Hớ ——

Tô Tố thật không biết, bộ mặt ủy khuất của cô là cho ai nhìn, lúc gặp mặt chính cô ta tự yêu cầu, cô không tin Tiêu Diệp Lạc không biết cô chán ghét cô ta, nếu biết, thì nên chuẩn bị sẵn tâm lý, bây giờ giống như bị ăn hiếp vậy, thú vị sao

Tô Tố nắm lấy túi xách, “Nếu như cô không muốn nói, vậy thì đừng lãng phí thời gian của hai người nữa, tôi còn có việc, đi trước đây”

“Đừng, đừng đi” Tiêu Diệp Lạc lập tức khẩn trương ngăn Tô Tố lại, “Chị dâu,chị nghe em nói, em thật sự có lời muốn nói với chị.”

Tô Tố dừng một chút, lần nữa ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng Tiêu Diệp Lạc, sự thúc giục trong mắt không cần nói cũng biết.

Tiêu Diệp Lạc lo lắng cầm lấy tách cà phê trong tay, rủ mắt xuống nói nhỏ, “Chị dâu, thực ra lần này em hẹn chị ra, là vì khuyên chị về nhà...”

Nhà? Tô làm cười lạnh, “Ở đâu là nhà? Ở đâu là nhà tôi?”

‘ Nhà cũ đó’ Tiêu Diệp lạc vội vàng nói, “Bên nhà cũ chính là nhà của chúng ta, chị dâu, em không biết trước khi chị chưa dọn đi là như thế nào, nhưng mà mấy ngày nay, bầu không khí trong nhà rất không ổn, lúc đại bá và đại bá mẫu chưa đi còn ổn, bọn họ bây giờ đều về quân đội, chị cũng có công việc của mình phải làm, bây giờ trong nhà, mỗi ngày cũng chỉ có em và cha mẹ còn có ông nội... tuổi tác của ông nội cũng lớn, đến đến hưởng thụ niềm vui đời người rồi, em thấy được, ông nội rất nhớ anh Tiêu Lăng, rất nhớ chị dâu, còn có cháu trai nhỏ và cháu gái nhỏ, cho nên lần này em đến, thật sự hi vọng chị dâu chị có thể dọn về nhà ở.”

Thật là một chaú gái hiếu thảo

Tô Tố trào phúng cười một tiếng, “Tôi tin rằng, tôi trở về ông nội nhất định sẽ hoan nghênh tôi, nhưng là người khác thì không chắc nha”

Tiêu Diệp Lạc nghe cô nói vậy, cho là cô đang do dự, con mắt lập tức sáng lên,cô cam đoan nói với Tô Tố, chị dâu, chỉ cần chị quay về, em nhất định sẽ khiến ba mẹ đều tốt với chị,thật ra ấn tượng của ba em đối với chị khá tốt, chỉ là mẹ... mẹ chỉ là quá thương em, cho nên mới có thành kiến với chị, nếu như chị đồng ý về nhà, em nhất định sẽ khuyên mẹ đối xử tốt với chị, thật đó, em cam đoan với chị, mẹ em không có ác ý, mẹ chỉ là quá quan tâm quá khẩn trương em, chị dâu chị mau dọn về nhà ở đi, mọi người đều trở về, nhà mới giống nhà.” Không có ác ý?

Tô Tố xém chút phun ra

Là cá nhân mẹ Tiêu có ác ý với cô, nhìn thôi cũng có thể thấy rõ.

Đương nhiên, mẹ Tiêu trong lòng Tiêu Diệp Lạc có lẽ là một thiên sứ, nhưng trong lòng cô, căn bản chính là một con ma quỷ

Mắt Tô Tố dán chặt vào con mắt của Tiêu Diệp Lạc, Tiêu Diệp Lạc bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, ánh mắt hơi né tránh, chị dâu, chị sao thế?”

Tô Tố cười nhẹ thu tầm mắt lại.

Khuyên cô dọn về e rằng chỉ là một trò cười, mục đích chính là sau khi chờ cô dọn về, Tiêu Lăng cũng có thể trở về chăng.

“Hôm nay cô tìm tôi chính là vì chuyện này sao?”

Tiêu Diệp Lạc dùng sức gật đầu.

“Nếu như là vậy, vậy chúng ta không có gì để nói nữa.” Tô Tố nắm lấy túi xách đặt ở trên đùi, làm ra sự chuẩn bị phải đi bất cứ lúc nào, ánh mắt cô rơi trên mặt của Tiêu Diệp Lạc, nói thật, cô thật không biết Tiêu Diệp Lạc là ngốc thật hay là giả ngu, cô không tin Tiêu Diệp Lạc không cô chán ghét người phụ nữ lấy qua giải ảnh hậu Oscar như cô ta, nếu như muốn dùng khả năng diễn xuất để đối phó cô, đó thật quá đơn giản, thế nhưng cô ta bề ngoài lại đơn thuần như vậy, khiến cho người ta hoàn toàn tìm không ra sơ hở, Tiêu Diệp Lạc, tôi không có thể dọn về ở, mãi mãi cũng không thể.”

Tô Tố nhìn cái mặt biến sắc của Tiêu Diệp Lạc, từ trên ghế sofa đứng lên, hai tay chống trên bàn, từ trên cao nhìn cô ta, “Tôi không tin cô thật như bề ngoài vô tội hiền lành như vậy Tiêu Diệp Lạc, là phụ nữ ai cũng đều có lòng đố kỵ, huống chi, chúng ta yêu cùng một người đàn ông, cho nên, mỗi một câu cô nói tôi cũng sẽ không tin”

“Chị dâu, ngươi có phải đặc biệt ghét em không, cho nên mới có thành kiến với em như vậy...”

“Không sai, tôi thừa nhận, tôi rất rất ghét cô, là người phụ nữ đều không có cách nào thích người phụ nữ mà chồng mình từng yêu, hơn nữa người phụ nữ này còn luôn không ngừng muốn xuất hiện trong cuộc sống hiện giờ của chúng tôi, nếu như tôi là cô, tôi căn bản sẽ không từ Mỹ trở về, Như vậy... ít nhất còn có thể giữ lại thời gian tốt đẹp của 6 năm trước với Tiêu Lăng,nhưng sự trở về của cô, sẽ dần dần hủy hoại những hồi ức đẹp đẽ của Tiêu Lăng, từ đó ——ngày càng ghét cô”

Tay Tiêu Diệp Lạc run lên, cà phê trong tách cà phê đột nhiên đổ ra, rơi xuống một tay của cô.

Cô ngây người nhìn Tô Tố, cà phê trên mu bàn tay đều không lau đi.

Tô Tố nói tiếp, “hành vi của cô trong mắt tôi thật ra rất buồn cười, cô khuyên tôi dọn về nhà cũ, a... thực ra chi bằng nói cô muốn để Tiêu Lăng dọn về đi, chỉ là thái độ của Tiêu Lăng kiên quyết, cho nên cô mới bắt tay từ chỗ tôi, không thể không nói cô rất thông minh, nhưng sự thông minh của cô dùng không đúng chỗ, qua rồi chính là qua rồi, tình nhân chia tay rồi không thể nào làm lại bạn bè, càng không thể làm anh em, cho nên cô đừng đấu nữa, cô hiện giờ đối với Tiêu Lăng mà nói, chỉ đơn giản là bạn gái cũ mà thôi”

sắc mặt Tiêu Diệp Lạc trắng bệch.

Cô vội vã giải thích cho mình, “Không phải,em không nghĩ như thế, em chỉ là vì muốn bầu không khí trong nhà trở nên tốt một chút, vì khiến cho ông nội không đau khổ nữa...”

Tô Tố đưa bàn tay lên, từ chối nghe lời giải thích của cô ta, “Cô nghĩ như thế, trong lòng cô rõ nhất. Tiêu Diệp Lạc, nếu như cô thật sự muốn, khả năng diễn xuất của cô có thể gạt bất kì ai, ảnh hậu giải Oscar cũng không phải hư danh, nhưng cô gạt được người khác, không gạt được chính mình, cô tự lo cho tốt”

Tô Tố không thèm nhìn Tiêu Diệp Lạc một cái, đeo túi xách, xoay người rời đi

“Đứng lại ngươi đứng lại”

bước chân Tô Tố chỉ ngừng lại một chút, tiếp đó đi ra ngoài

Tiêu Diệp Lạc bất ngờ xông đến, duỗi hai tay ngăn lại Tô Tố, động tác cô ta quá nhanh, Tô Tố bị cô ta đụng một cái lảo đảo xém chút ngã sấp xuống, cô theo bản năng bảo vệ bụng dưới, một tay khác bắt chặt lấy bồn hoa bên cạnh mới đứng vững người được..

Tô Tố hoảng đến chảy mồ hôi lạnh ướt cả người

Cô không dám tưởng tượng, lỡ như té một cái, đứa bé trong bụng của cô sẽ như thế nào đây.

Vừa nghĩ như thế, cả người toàn thân đều là băng lãnh.

Đối mặt với Tiêu Diệp Lạc đứng chặn ở trước mặt cô, Tô Tố cũng mặt lạnh, cô nghiêm nghị quát lớn, “Cô muốn làm cái gì”

“Em, em chỉ là muốn nói chuyện với chị, muốn nói chuyện mà thôi”

“Tiêu Diệp Lạc, tôi nói cho cô biết, ngoại trừ lớp quan hệ với Tiêu Lăng này, hai người chúng ta cái gì cũng không phải tôi căn bản không muốn quen cô, cũng căn bản không muốn nói chuyện với cô, cho nên căn bản cũng không có gì phải nói” Tô Tố nhanh chân đi về phía trước, Tiêu Diệp Lạc lại quật cường ngăn ở nơi đó, Tô Tố mặt lạnh, “Tránh ra”

“Em không”

“không tránh ra nữa, tôi lập tức báo cảnh sát”
Bình Luận (0)
Comment