Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 471

Bầu không khí lập tức ngưng trệ 

Hai người một người cái kiên quyết muốn đi, một người kiên quyết không cho

Tô Tố không chút do dự, lập tức móc điện thoại từ trong túi xách ra, không nói nhiều liền gọi 110.

“Không được gọi, không cho phép báo cảnh sát”

Tiêu Diệp Lạc đưa tay giật điện thoại trong tay Tô Tố, Tô Tố vội vàng bảo vệ bụng dưới, lùi lại một bước, “Cô làm cái gì?”

“Không cho cô báo cảnh sát” dáng người Tiêu Diệp Lạc nhỏ, thân thể lại rất linh hoạt, Tô Tố lại bởi vì không dám giữ khoảng cách quá gần với Tiêu Diệp Lạc, sợ sẽ làm bị thương đến đứa bé, có chút muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại, công phu trong chớp nhoáng, Tiêu Diệp Lạc liền cướp lấy điện thoại trong tay Tô Tố, dùng sức quăng vào hướng bức tường. 

“Bang ——“

Một tiếng vỡ vụn vang lên đặc biệt lớn, điện thoại dưới mắt của hai người,1vỡ nát trên mặt đất.

Ánh mắt Tô Tố sắc bén như kiếm 

Tiêu Diệp Lạc bị dọa giật mình, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt của Tô Tố, làm cô trong nháy mắt nhớ tới Tiêu Lăng, có lúc Tiêu Lăng tức giận thì sẽ dùng ánh mắt lạnh như băng thế này nhìn người ta, mặc dù không nói câu nào, nhưng cảm giác áp bức này quả nhiên là thời gian dài ở chung lâu, ngay cả khí thế của Tiêu Lăng cũng được mấy phần sao

Tiêu Diệp Lạc cười khổ không thôi.

Cô vẫn như cũ ngăn trước mặt Tô Tố, “Ném điện thoại của chị là tôi không đúng, nhưng tôi chỉ là muốn nói rõ với chị, nếu như cứ tiếp tục bế tắc như vậy, người khổ nhất không phải chị với tôi, mà là anh Tiêu Lăng, cho nên, Tô Tố, chúng ta nghiêm túc nói chuyện đi”

Tô Tố để ý được, xưng hô của Tiêu Diệp Lạc với cô, cuối cùng từ chị dâu1biến thành Tô Tố

Nàng nhìn kĩ Tiêu Diệp Lạc.

Tiêu Diệp Lạc lúc này không như vừa rồi yếu ớt vô tội, trong ánh mắt hiện lên một tia kiên nghị, khí chất cả người cũng thay đổi, nếu như vừa rồi Tiêu Diệp Lạc là một con thỏ trắng nhỏ bé vô tội, vậy thì hiện giờ cô chính là một con mèo, nhìn qua dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận, nhưng có thể xông lên giơ móng vuốt bất cứ lúc nào.

Có lẽ... Đây mới thật sự là Tiêu Diệp Lạc?

Tô Tố không có sợ, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, so với cái mặt giả tạo đó, nàng thà là đối mặt bộ mặt thật của Tiêu Diệp Lạc.

Tô Tố tìm chỗ ngồi gần nhất, ngồi xuống.

Tiêu Diệp Lạc vội vàng ngồi đối diện cô.

“Nói đi”

“Tô Tố, tôi thừa nhận, tôi để chị về nhà cũ đích thật có ý khác, nhưng tôi dám nói tôi là vì tốt cho anh Tiêu Lăng ca ca, còn chị5thì sao? Chị chừng nào thì đứng ở góc độ của anh Tiêu Lăng suy nghĩ qua? Chị chỉ để ý cảm nhận của chính chị, chị quá ích kỷ” Tiêu Diệp Lạc chỉ trích.

Tô Tố nhún nhún vai, không nói một lời, “Nói tiếp”

Tiêu Diệp Lạc một cú đánh vào trên bông gòn, trong lòng nhất thời không thoải mái, cô nói tiếp, “Tôi biết nguyên nhân chị không muốn về nhà cũ, đầu tiên là bởi vì tôi, thứ hai là bởi vì mẹ tôi”

Tô Tô gật gật đầu, “Xem như cô biết điều”

Tiêu Diệp Lạc, “...”

Cô hít sâu một hơi, tiếp tục nói, “Nhưng mà, tôi nhất định phải nói cho chị biết coi như mẹ không phải mẹ ruột của anh Tiêu Lăng, nhưng mẹ đã nuôi Tiêu Lăng hết hai mươi năm, không nói mẹ không có tình cảm gì với anh Tiêu Lăng, anh Tiêu Lăng là người rất hiếu thảo, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện bỏ mặc mẹ2tôi, chị dựa vào cái gì bởi vì anh Tiêu Lăng yêu chị, chị liền bắt anh ấy lựa chọn giữa chị và mẹ? Nếu như chị thật sự yêu anh ấy, nên yêu mọi thứ của anh ấy, mà không phải chỉ có thích ưu điểm của anh ấy”

Tay Tô tố dừng lại, cuối cùng giương mắt nhìn thẳng Tiêu Diệp Lạc, “Cô mới vừa nói cái gì? Tiêu Lăng không phải con ruột của mẹ cô?”

“Anh Tiêu Lăng không nói cho chị biết?:” Tiêu Diệp Lạc kinh ngạc không thôi, cô nhìn mặt Tô Tố không giống giả bộ, lập tức đem hết sự thật mà trước đó nghe được nói cho Tô Tố biết.

Tô Tố trầm mặc thật lâu, còn nội tâm thì sóng cả chập trùng.

Tiêu Lăng vậy mà không phải con của Tiêu gia? Tiêu Diệp Lạc mới đúng?

Đây là đóng phim truyền hình cẩu huyết gì đây

Còn có tình tiết như thế à

Nhưng đồng thời, cô cuối cùng cũng hiểu rõ, trước kia9cô không hiểu, vì cái gì có thể vì một cô con gái nuôi bắt bẻ đủ điều với con trai mình, bây giờ cuối cùng cũng rõ.

“Mặc kệ mẹ và anh Tiêu Lăng không phải mẹ con ruột, chị cần phải tin rằng, mẹ ở trong lòng anh Tiêu Lăng chiếm vị trí rất quan trọng, từ xưa đến nay mẹ chồng nàng dâu tranh đấu, chỉ cần lòng của người đàn ông hướng về mẹ mình, chị thấy qua có bao nhiêu nàng dâu có thể đánh thắng được? Cho nên Tô Tố, chị đừng đấu nữa, vì chị mà cắt đứt quan hệ với mẹ, anh Tiêu Lăng tuyệt đối làm không được”

“Cho nên?”

“Cái gì?” Tiêu Diệp Lạc sững sờ nhìn về phía Tô Tố.

“Cho nên cô nói những chuyện này với tôi là vì cái gì?” Tô Tố tựa vào ghế sofa, khẽ cười một tiếng, “cô nói những chuyện này với tôi, là vì để tôi biết khó mà lui? Hay là1để tôi nhận rõ trọng lượng của mình? Hoặc là cô đang tuyên chiến... với tôi?”

Mặt Tiêu Diệp Lạc biến sắc, “Chị nói bậy gì đó, tôi không có”

Không có?

Không có mà mặt lại biến sắc, sẽ né tránh ánh mắt?

Xem cô ngốc sao

“Tiêu Diệp Lạc a Tiêu Diệp Lạc, thật ra lần này cô về nước là vì muốn lần nữa giành lại Tiêu Lăng về, chỉ là khiến cô thất vọng rồi, tôi và Tiêu Lăng đã đăng ký kết hôn, còn cô... Hiện cô chỉ cần xen vào giữa hai chúng ta, cô chính là người thứ ba cho nên cô không đồng ý gánh trên lưng cái danh tiếng này, cố ý tới tìm tôi, để cho tôi biết khó mà lui, hẳn là như vậy.”

“Tôi không phải kẻ thứ ba không phải”

Tô Tố tiếp tục cười, “Tôi và Tiêu Lăng đăng ký là sự thật, mặc kệ trước kia cô và Tiêu Lăng có quá khứ gì, hiện giờ cô chỉ cần có bất kì hành động nào với Tiêu Lăng, vậy thì cô chính là kẻ thứ ba, để cho tôi phân tích một chút nguyên nhân mà cô vừa rồi giả bộ khuyên tôi dọn về nhà cũ. Đại khái chính là để cho tôi trở về, sau đó không ngừng xảy ra mâu thuẫn với mẹ cô, sau đó thì sao... Để Tiêu Lăng chán ghét tôi, cuối cùng đương nhiên là ly hôn” 

“Tôi, tôi không nghĩ như vậy...”

“Đừng giả bộ được không tôi không nói chuyện với người giả tạo”

Tiêu Diệp Lạc mím môi, trầm mặc.

“Bây giờ chắc hẳn là tất cả mọi người đều bị cô gạt rồi nhỉ, khả năng diễn xuất của cô thật không phải uổng phí tập luyện, có thể xem cuộc sống sinh thành một tuồng kịch đế diễn, tôi khâm phục cô, sự khâm phục từ đáy lòng”

“Chị không cần châm chọc tôi, tôi biết chị không thích tôi

Tô Tố chế giễu lại, “Cô chẳng phải cũng không thích tôi sao”

Tiêu Diệp Lạc cuối cùng ngẩng đầu nhìn Tô Tố, trong ánh mắt đầy sự oán trách sâu sắc, “Tô Tố, chị nói đúng, tôi đích thật không thích chị, không thích chị chút nào nếu như chị không xuất hiện... Tôi tin rằng, anh Tiêu Lăng sẽ còn độc thân, chờ sức khỏe tôi tốt trở lại, nói không chừng hai chúng tôi còn có thể bắt đầu lại từ đầu...”

“Sai” Tô Tố lắc đầu, “Cô tin không, cho dù tôi không xuất hiện, Tiêu Lăng cũng không thể đến với cô nữa, thời gian sáu năm cô rời đi, tương đương với việc mở một cái lỗ trong lòng anh ấy, cái lỗ đầy máu cô trở về với hắn mà nói không phải cứu vãn, mà là một vết thương thật không dễ gì lành lại được lại phải bị thương lần nữa, nhắc nhở quá khứ ngu xuẩn của anh ấy thật sự muốn giữ lấy cô, vì cái gì đi công tác xưa nay không đi Mỹ? Thật ra trong lòng cô đều hiểu, hiện giờ, cô chỉ là lừa mình dối người thôi”
Bình Luận (0)
Comment