Vì Xuân Lệ đã đóng chặt hai cửa sổ trong phòng, lúc này không có chút gió nào lọt vào, vốn dĩ đã sắp vào hè, giờ hai người lại gần nhau như vậy, mùi hương của nữ nhân ngập tràn, nàng như một chú thỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Niềm vui không rõ lý do, trong lòng hắn nhẹ nhàng dâng lên…
Đây đúng là cô nam quả nữ ở chung một phòng, thật như sấm chớp, miệng khô lưỡi ráo, dù Kỳ lão nhị có là chính nhân quân tử đến đâu cũng khó tránh khỏi những suy nghĩ phập phồng… Nhị thiếu gia hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, nhưng vẫn cảm thấy mặt nóng, lòng rối bời, ngay cả cổ họng như sắp cháy lên!
Nhưng Kỳ Hàm nhìn hai tay mình treo bên hông nàng, có nên ôm nàng không? Lẽ ra lúc này phải ôm, người ta đã chủ động lao vào lòng rồi, mà còn đang nức nở nữa, trong khoảnh khắc đáng thương này, với tư cách là phu quân chính thức, hắn tuyệt đối không thể không ôm lấy.
Nhưng lúc này, lại đang ở trong phòng của nàng… Nàng vốn đã thường xuyên mắng mình là kẻ trăng hoa, giờ càng thêm xác thực?
Nàng là thê tử của hắn, sợ gì chứ?
Chẳng phải vẫn chưa thành thân hay sao…
“Nàng khóc ư?” Hắn hỏi ra miệng, mới nhận ra giọng mình cũng nghẹn ngào. Hắn đau lòng cho nàng.
Xuân Lệ ở trong lòng hắn dụi dụi, hít mũi nói: “Ta là đang vui mà, Thiếu Khiêm.”
Nàng gọi hắn là Thiếu Khiêm, một xưng hô thân mật mà chưa từng nghĩ tới. Điều này cho thấy nàng đã chấp nhận hắn gần hơn một bước.
Đây thật là một điều tốt. Nhưng trước khi hắn vào, nàng đang làm gì nhỉ?
“Trước tiên mặc áo vào đi,” Hắn cố gắng kiềm chế những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhẹ nhàng lùi lại một chút, “Cẩn thận bị cảm lạnh.”
Xuân Lệ nghe vậy thì mặt đỏ lên, vui mừng quá, nhưng có một số chuyện nàng cũng không định nói chi tiết với hắn. Sau khi nàng mặc áo xong, “À, sao huynh lại đột nhiên đến quán trọ vậy?”
Kỳ Hàm vuốt tóc nàng nói: “Nếu ta nói ta luôn ở phòng bên cạnh nàng, nàng có tin không?”
Nàng ngẩng phắt đầu, nhăn mày nói: “Chính là kẻ đêm nào cũng không ngủ gõ tường đó hả?”
Hắn cười, “Đó là ta đang nói chuyện với nàng đó. Ba cái gõ là hỏi nàng đã ngủ chưa? Bốn cái là nói ta không ngủ được. Năm cái có nghĩa là ta muốn mơ thấy nàng—”
“Huynh cũng thật rảnh rỗi!” Xuân Lệ đánh vào vai hắn, “Vậy ta nhớ có một chuỗi rất dài, có lẽ khoảng mười mấy cái, cái đó có nghĩa là gì?”
Trong mắt hắn hiện lên vẻ tự đắc, “Đó là câu thơ ta thích nhất. Nhược đáo giang nam cản thượng xuân, thiên vạn hòa xuân trụ. Vì thế ta mới chuyển đến phòng bên cạnh nàng, không thể phụ lòng tình thơ ý họa được.”
Xuân Lệ bị hắn chọc cười, trong lòng vui rạo rực, thật vừa tức vừa buồn cười, “Âm thanh đó ồn c.h.ế.t người! Ta suýt phát điên lên! Thật muốn qua đạp cửa đánh hắn một trận!”
Hắn ôm chặt nàng hơn, cúi đầu chỉ cách nàng một nắm tay, “Vậy giờ hắn tự chui đầu vào lưới, nàng muốn xử lý thế nào cũng được.”
Hơi thở của hắn phả vào mặt nàng, vừa tê vừa ngứa, nhịp tim Xuân Lệ trở nên dồn dập, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ nhìn vào áo hắn, giọng nói cũng yếu đi rất nhiều, “Nhưng huynh ôm ta như vậy, ta không thể xử lý huynh, huynh thả tay ra trước đi…”
“Không thả.” Giọng điệu như trẻ con bướng bỉnh.
Xuân Lệ không còn cách nào, bĩu môi hỏi: “Không thả ra sao?”
Ánh mắt hắn bỗng chốc tối lại, đưa tay ấn đầu nàng vào lòng, “Không thả ra, bất kể trong tình huống nào, đều không thả ra.”
Vất vả lắm mới đến được bước này, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tay, huống chi mọi chuyện đều do người tạo ra, trong những ngày sắp tới, chỉ cần có hắn, sẽ không để nàng phải chịu chút tủi thân nào, không ai có thể.
“Bên ngoài còn bọn cướp đấy,” Xuân Lệ trong đầu rối bời, không biết sao lại nói ra câu này.
“Không cần lo,” Hắn đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, giọng nói nhẹ nhàng, “Ta chỉ lo cho an toàn của nàng, còn những người khác, bên ngoài không phải còn có một đại anh hùng sao.”
Và lúc này, đại anh hùng vừa đuổi bọn cướp ra khỏi cửa, đúng lúc gặp Khanh Tiểu Phù và vài đồng sự, liền bị bắt đưa đi quan phủ. Hắn ta và Khanh Tiểu Phù nói vài câu, rồi vỗ tay trở về quán trọ.
Chủ quán trọ và đám tiểu nhị sớm đã ngây người, hán tử thường ngày ngốc nghếch cộc lốc, không ngờ lại có thân thủ như vậy! Đây quả thật là quý nhân!
Bà chủ chạy lại nắm tay hắn ta, “Hôm nay đa tạ hiệp sĩ, sau này cứ ở trọ miễn phí nhé!”
“Thật không?” Thiên Mạch đương nhiên rất vui, chỉ vào phòng bên cạnh hắn ta, “Phòng của sư muội ta cũng miễn phí luôn được không?”
“Được!” Bà chủ là người hào phóng, không nói hai lời đã đồng ý.
Thiên Mạch cười đi lên lầu, thực ra hắn ta không phải là người thích chiếm lợi, lý do nói như vậy, vì dù sao hắn ta và sư muội cũng phải về núi Sùng Minh, ở đây chỉ còn một hai ngày, như vậy cũng là nhận lòng tốt của bà chủ.
Bên phòng sư muội có Kỳ lão nhị, hắn ta cũng yên tâm, chỉ tiếc hắn ta đến kịp thời, nếu không thì Hân Hòa và tiểu nha đầu có lẽ không c.h.ế.t cũng bị thương, Hân Hòa chắc chắn đã lộ tài sản, nếu không bọn cướp cũng không nhắm vào. Có lẽ giờ hai cô nương đã ôm nhau khóc vì được thoát nạn.
Hắn ta nhìn về hướng phòng của Hân Hòa, rồi đưa tay đẩy cửa phòng mình, một chân còn chưa bước vào, đã ngây người.
Tiểu Dương Đào đang đỡ Hân Hòa, đứng bên cửa sổ. Mắt Hân Hòa hồng hồng, trên mặt không có biểu cảm gì.
Tiểu Dương Đào thấy Thiên Mạch trở về, vội vàng đến phúc thân thi lễ, “Hôm nay đa tạ thiếu hiệp đã cứu mạng, nếu không có thiếu hiệp ra tay, ta và chủ tử giờ này đã thành hai linh hồn rồi.”
Tiểu nha đầu này nói chuyện thật thú vị, Thiên Mạch cúi người đỡ nàng ta dậy, “Không cần khách sáo, chỉ cần các ngươi không sao là tốt. Không còn sớm nữa, nhanh về nghỉ ngơi đi. Bọn xấu kia đã bị bắt rồi, các ngươi không cần sợ hãi nữa.”
“Chúng ta đến để cảm tạ thiếu hiệp.” Dương Đào nói, chỉ vào một gói nhỏ trên bàn trà, “Ân cứu mạng của thiếu hiệp, bọn ta không biết phải đền đáp thế nào, đây là một ít tiền, cũng là tâm ý của chủ tử, xin thiếu hiệp vui lòng nhận cho.”
Có tiền sao! Thiên Mạch cảm thấy không thoải mái, nhướng mày nhìn Hân Hòa.
Hân Hòa không nhìn thẳng vào hắn ta, chỉ nói: “Ta chưa bao giờ nợ ân tình của ai.” Nói xong, liền bước ra cửa.
“Ngươi đứng lại!”
Hân Hòa quay lại, “Thế nào?”
Thiên Mạch cười nói: “Còn chưa đủ, cho thêm một ít cũng được.”