Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình

Chương 103

Sáng hôm sau, Hân Hòa bị ác mộng đánh thức.

Cảnh tượng kinh hoàng đêm qua lại hiện lên trong giấc mơ, nàng ta vẫn nhớ ánh mắt độc ác của kẻ đến, không phải chỉ đơn thuần là bọn cướp muốn đoạt tài sản, mà là khí thế quyết liệt, không g.i.ế.c người thì không thôi. May mắn thay, vào thời khắc quan trọng, gã to con đã xuất hiện.

Khoảnh khắc đó, nàng ta thậm chí không dám tin.

Không phải không tin hắn ta có thể cứu mình, mà là không dám tin hình ảnh của hắn ta lại oai vệ, cao lớn như một vị thần linh vô địch. Những tình tiết chỉ xuất hiện trong thần thoại, lại gần gũi đến vậy.

Kinh tâm động phách, lại chân thực đến mức…

Nếu không có hắn ta, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi—

Nàng ta không thể không thừa nhận, thực ra ngoài việc trước đó hắn ta khiến mình chán ghét, nàng ta không thật sự ghét bỏ nam tử này. Thậm chí khi biết hắn ta cùng cô nương kia dạo chơi ban đêm, trong lòng nàng ta còn có chút không vui.

Đúng vậy, không vui.

Cảm giác không vui này, ngay cả khi sáng nay nhớ lại, vẫn rất rõ ràng.

Tiểu nha hoàn Dương Đào đã sớm xuống lầu mua điểm tâm, giờ này vẫn chưa về.

Hân Hòa lau mồ hôi lạnh trên trán, mặc xong quần áo và rửa mặt, vừa mở cửa thì Dương Đào nhảy vào, khiến nàng ta giật mình.

“Chủ tử! Nô tì vừa thấy ân công của chúng ta rồi!” Dương Đào để bánh bao xuống, nhảy đến trước mặt Hân Hòa nói rất phấn khích.



“Ân công?” Hân Hòa nâng mày, nhếch môi, “Ngươi nói cái gã to xác ngốc nghếch đó à?”

Dương Đào bĩu môi không vui, “Chủ tử, người không thể nói như vậy về ân công của chúng ta được, nếu tối qua không có hắn, giờ này chúng ta có thể đã đầu thai rồi! Hơn nữa, hắn nhìn người cũng không phải là gã ngốc, ngời đã quên cảnh anh hùng cứu mỹ nhân tối qua rồi sao? Quá ấn tượng! Nô tì sống đến giờ chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp được anh hùng trong thoại bản! Nhưng nếu hắn còn oai phong như vậy, thì đồn đãi về Dạ Lan San chẳng phải sẽ khiến người ta kinh ngạc ư? Nếu để nô tì gặp được hắn, chắc chắn cuộc đời này sẽ không còn gì tiếc nuối nữa.”


Dương Đào vẫn đang vung tay nói, nhưng Hân Hòa đã không còn nghe vào tai, nàng ta mở cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, đúng lúc thấy Thiên Mạch trong bộ trang phục màu đen, dáng thẳng tắp bước lên cầu Chu Tước, nàng ta không nghĩ nhiều, nói với Dương Đào: “Đi, xuống lầu thôi!”

Hân Hòa nói xong liền vội vã bước ra ngoài.

“Chủ tử, người không ăn bánh bao nữa sao?” Dương Đào lúc này vẫn chưa hiểu ra, đứng ngây ra một lúc, sau đó vỗ đầu mới ngộ ra, liền kéo góc váy tươi cười theo ra ngoài.

Xuân Lệ bị Kỳ Hàm gọi dậy, hai người xuống lầu ăn sáng, chưa kịp ngồi xuống đã thấy Hân Hòa và tiểu nha hoàn chạy ra ngoài, Xuân Lệ mắt tinh, nhìn vẻ mặt Hân Hòa như thể mất đi người yêu, nhìn lại thấy tiểu nha hoàn miệng cười, rõ ràng là đang trêu chọc chủ tử nhà mình.

Nàng nhìn lên phòng Thiên Mạch, nhị sư ca từ trước đến giờ dậy sớm hơn cả gà, giờ này vẫn chưa xuất hiện, chắc chắn không ở trong quán trọ.

Nàng ngồi xuống nói với Kỳ Hàm: “Huynh dậy sớm, có biết nhị sư ca đã đi đâu không?”

Kỳ Hàm tay cầm ấm trà dừng giữa không trung, hắn khẽ cười, nhìn cô nương trước mặt, “Câu này của nàng nghe như tối qua chúng ta cùng ngủ vậy, ta có thể hiểu là nàng đang mời mọc ta không?”

“Phi!” Xuân Lệ dưới bàn đá chân hắn một cái, “Huynh có thể vô liêm sỉ hơn nữa không? Nói chuyện nghiêm túc đi!”

“Không dịu dàng.” Kỳ Hàm rót hai cốc trà nóng, liếc nàng một cái.



Xuân Lệ khoanh tay cười như người thắng cuộc, “Nếu huynh muốn không dịu dàng thì ta còn có cách khác, có muốn thử không?”

Kỳ Hàm nhìn xung quanh, lắc đầu nói: “Thôi, ta không muốn để người khác nghĩ rằng nương tử của ta là một con hổ cái.” Hắn vừa nói vừa đẩy một cốc trà về phía nàng, còn sắp xếp bát đĩa cho nàng, “Tối qua không phải hắn đã cứu Hân Hòa sao, Hân Hòa để thể hiện lòng biết ơn, đã gửi nhiều vàng bạc châu báu cho hắn.”

Xuân Lệ giật mình, “Hả? Vậy không phải là sỉ nhục nhị sư ca sao? Đừng nhìn nhị sư ca ngốc nghếch không có học thức, huynh ấy rất kiêu ngạo, từ trước đến giờ không để ý những thứ tầm thường này ra gì, huynh ấy thật sự không tức giận sao?”

“Ha ha ha,” Kỳ Hàm cười, “Nàng lại đi nói xấu người khác sau lưng.”

Xuân Lệ nghiêm mặt, “Đây không phải là nói xấu, đây là sự thật, huynh ấy đôi khi thật sự ngốc nghếch. Hơn nữa, cho dù huynh ấy ở đây, ta cũng có thể nói như vậy, được rồi, huynh đừng cắt ngang, tiếp tục đi.”

Kỳ Hàm nhún vai, “Hắn không tức giận, mà còn hỏi Hân Hòa xin thêm một ít.”

“Ta đã biết,” Xuân Lệ lắc đầu, giả vờ sâu sắc nói: “Huynh ấy là có mục đích. Thực ra nhị sư ca là một người rất đáng yêu.”

Kỳ Hàm bỗng nhiên ngừng cười, “Nàng thấy hắn đáng yêu?”

Xuân Lệ nâng mày, “Sao? Huynh ghen tị à?”

“Buồn cười! Ta còn đáng yêu hơn hắn.”

“Ọe——”

Bà chủ vừa lúc đi qua, thấy Xuân Lệ đang che miệng nôn khan, liền cúi người hỏi han: “Cô nương, có phải ngươi bị thai nghén rồi không?”
Bình Luận (0)
Comment