Xuân Lệ nghe xong dở khóc dở cười, thật là có người thích gây chuyện, “Bà chủ, bà nói như vậy cẩn thận ta không trả tiền phòng cho bà đấy.”
Bà chủ cười hì hì ngồi xuống ghế giữa hai người, nhìn Kỳ Hàm rồi lại nhìn Xuân Lệ, ánh mắt lấp lánh, “Tối qua vì sư ca của ngươi đã cứu quán trọ, để cảm tạ, ta đã miễn phí tiền phòng cho cả hai người rồi. Nói đi, ngươi kể cho ta về sư ca ngươi đi, hắn năm nay bao nhiêu tuổi? Có thành thân chưa? Có hôn ước gì không? Thật không giấu gì, ta có một cô nương cùng tuổi với hắn, rất muốn se duyên cho bọn họ.”
Xuân Lệ cười nói: “Sao bà không hỏi Kỳ thiếu gia trước mặt này này? Hắn còn anh tuấn hơn nhị sư ca của ta nữa. Lẽ ra, hắn mới là lựa chọn hàng đầu chứ.”
Bà chủ tiếc nuối lắc đầu, nói: “Cô nương không biết đâu, Kỳ nhị thiếu gia đâu phải là người mà mấy người bình thường như bọn ta dám mơ tưởng tới, ta thấy sư ca của ngươi có vẻ gần gũi hơn, nên mới đánh chủ ý đến hắn. Vậy thì, hắn hiện giờ có còn độc thân không? Thích kiểu cô nương nào? Có yêu cầu đặc biệt gì không?”
“Ha ha,” Kỳ Hàm cảm thấy hơi đau đầu với bà chủ, người trước mặt không ai khác chính là mẫu thân của đại tẩu Lai thị hắn, Nhan Như Ngọc, đúng như tên gọi, người đẹp như ngọc, nuôi dưỡng bốn nàng nữ nhi, nhưng tiểu nữ nhi lại là một nhân vật, thanh niên trong vùng nghe danh nàng ta đều không dám lại gần, nhìn dáng vẻ này, nàng ta có vẻ muốn nhắm vào nhị sư ca ngây thơ, hắn liền ho khan một tiếng: “Theo ta biết, hắn đã có người thương rồi. Ngài vẫn nên c.h.ế.t tâm đi.”
Nhan Như Ngọc tiếc nuối cắn môi, đứng dậy đầy phẫn uất, “Thật không thể nói lý, thời này, nam nhân tốt thì hoặc có người yêu nam, hoặc có người yêu nữ, tóm lại, hai người bọn họ vẫn không có duyên phận. Thôi, nhị thiếu gia, các ngươi nhanh ăn đi, ta còn chưa tính sổ, không làm phiền các ngươi nữa. À, đây có một bức thư, sáng nay một tiểu tử gửi đến, bảo là gửi cho Xuân Lệ cô nương.”
Xuân Lệ hồ nghi nhận thư, ngẩng đầu hỏi: “Tiểu tử? Hắn có nói tên gì không?”
Nhan Như Ngọc nói: “Hắn nói ngươi mở thư ra sẽ biết ai gửi cho ngươi.”
“Ồ, Cảm tạ.” Xuân Lệ mở ra xem, “Là chữ của đại sư ca.”
Kỳ Hàm hỏi: “Thư nói gì?”
“Đại sư ca nói sư phụ bị bệnh, bảo bọn ta lập tức quay về.” Xuân Lệ gấp thư lại, trong lòng lo lắng không yên.
“Vậy ăn sáng xong thì nhanh chóng thu dọn thôi, nếu mọi thứ bình thường, chắc chắn sẽ về núi trước khi trời tối.” Kỳ Hàm nhớ đến người mẫu thân nhiều chuyện ở nhà, quyết định tạm thời không chọc bà tức giận nữa, liền nói: “Hôm nay ta không thể về cùng nàng, ngày mai sẽ đến thăm nàng. Có nhị sư ca bên cạnh nàng, ta cũng yên tâm, thời gian qua thật sự nhờ có hắn bảo vệ nàng, nói ra ta cũng thấy xấu hổ, ngày sau nhất định phải cảm tạ nhị sư ca thật tốt.”