Liễm Cảnh Xuân (Dịch)

Chương 3 - Va Chạm 3

Thiếu niên ngồi ở trên ngựa, ánh mắt quét tới: "Nơi đây là Chương Hoa Đài Ly cung, do Thái hậu chưởng quản, ta phụng mệnh Thái hậu đến đây đuổi bắt thích khách. Trang Thống lĩnh có gì bất mãn?"

Hắn mở miệng, tiếng nói mang theo hàn ý, phảng phất như cực kỳ không vui.

Trong mưa to, lập tức khí thế cả người trở nên nghiêm nghị, giục ngựa từng bước một đến gần, giáp trụ trên thân hiện ra hàn quang sâm nhiên.

Hắn vóc người cực cao, chỉ ngồi ở chỗ đó đã cho người ta cảm giác áp bách vô hình.

Thống lĩnh cấm quân Trang Lương, ngẩng đầu, đối đầu với con ngươi đen như huyền ngọc của người tới.

Thiếu niên nói: "Trang gia và Kỳ gia không hòa thuận, trên triều đình đối lập đã lâu, tối nay Trang Thống lĩnh phụng mệnh đến đây đuổi bắt thích khách, không muốn chia phần công lao này cho người ngoài, cho nên đuổi ta, nhưng nếu làm trễ nải canh giờ lục soát bắt thích khách, Trang Thống lĩnh là muốn xách đầu đi gặp?"

Nói chuyện đồng thời tay hắn nhẹ nhàng chạm lên bội kiếm bên hông.

Trang Lương biến sắc.

Thuộc hạ sau lưng nhắc nhở: "Kỳ gia thế lớn, thống lĩnh chớ có hành động theo cảm tính."

Kỳ gia thế lớn, vị thiếu chủ này của Kỳ gia càng là cao minh, tuổi còn trẻ đã ra vào quân doanh, tọa trấn trong quân, chiến tranh lớn nhỏ chưa từng thua trận, kỳ danh uy chấn Bắc địa.

Bắc địa ba mươi vạn tinh binh đều ở trên tay hai cha con Kỳ gia hắn, không phải Trang thị có thể tùy tiện đối đầu.

Thế trận giằng co này gần như làm cho người hít thở không thông, cuối cùng là Trang Lương bại dưới uy áp của đối phương, giơ tay lên nói: "Kỳ thiếu tướng quân nói đùa, chuyện thích khách liên quan đến trọng đại, Trang mỗ sao dám ôm công chuyên quyền? Mới rồi là nhất thời nóng vội nói sai, mong rằng tướng quân chớ để ở trong lòng."

Trang Lương hạ tay xuống thở dài, giọng thành khẩn.

Lập tức giật dây cương, quay đầu ngựa lại đi về phía trước.

Gió lạnh táp đến, mồ hôi lạnh phía sau lưng Trang Lương thấm ướt vạt áo, hắn ta hít sâu một hơi, đưa tay ra hiệu người sau lưng đuổi theo.

**

Nước mưa như xối, mây đen cuồn cuộn.

Vệ Trăn chạy đến tẩm xá, nhanh chóng đóng cửa điện lại.

Bên ngoài truyền đến tiếng hỏi ân cần của thị vệ Vệ gia, Vệ Trăn nói: "Không được để người tiến đến, nếu có quân sĩ đến đây điều tra, thuận miệng qua loa vài câu, đuổi người đi là xong."

Nàng chạy tới phòng a đệ ở gần bên, nơi này là tẩm xá của Vệ hầu, nàng là trưởng tỷ của Vệ hầu, lại là Thái Tử Phi tương lai của Sở quốc, những cấm quân kia nghe thấy nàng ở trong phòng, tất nhiên không dám tùy ý xông vào lung tung.

Tiếng nói vừa dứt, ngoài viện truyền đến một trận tiếng ồn ào, là binh sĩ điều tra chạy đến nơi này.

Một giọng nói trầm thấp thô kệch vang lên: "Quân thượng lệnh chúng ta đến đây điều tra thích khách, không cho phép ngăn cản, nhanh chóng mở cửa điện ra!"

Binh sĩ bước qua cánh cửa, vây quanh điện xá, có mấy người đi về phía chính điện, tiếng bước chân càng tới gần.

Hộ vệ Vệ gia canh giữ ở cửa điện ghi nhớ lời Vệ Trăn căn dặn, tiến lên ngăn người lại.

Bên ngoài dần dần xảy ra tranh chấp, Vệ Trăn biết được kéo dài không nổi nữa, liền đứng dậy đi tới một bên cửa, "Trang Thống lĩnh —— "

Thanh âm trong trẻo, mong manh như là ngọc vỡ.

Tranh chấp ngoài cửa trong nháy mắt ngừng lại.

Trang Lương đi đến bậc thang, tay đè lên khung cửa.

Ánh nến mờ nhạt, bóng dáng thướt tha của một nữ tử rơi lên trên cửa gỗ.

"Trang Thống lĩnh, hôm nay ta uống nhiều rượu ở trên yến tiệc, đi ra ngoài cho bay mùi rượu, thuận tiện đến điện xá của a đệ lấy giúp hắn một mson đồ, trong thời gian này cũng không có thích khách nào tới, hộ vệ cũng đều canh giữ ở bên ngoài. Như thế, liền không cần làm phiền thị vệ lại đi vào điều tra một lần làm chi."

Trang Lương hạ giọng, thái độ cung kính: "Mạt tướng cũng là dựa theo quy củ làm việc, quân thượng có lệnh lục soát bắt thích khách, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào của Chương Hoa Cung. Nếu như bởi vì sơ sẩy của mạt tướng mà dẫn đến thích khách thoát thân, vậy mạt tướng chính là mười cái đầu đều không đủ đền."

Vệ Trăn gác tay lên bên trên khung cửa, đầu ngón tay nhẹ nhàng cuộn lại.

Nàng cũng biết, mình căn bản không có lý do cự tuyệt.

"Trang Thống lĩnh, cũng không phải là ta cố ý làm khó, thật sự là lúc chạng vạng tối trời đổ một trận mưa, ta hóng gió bị lạnh, lúc này thân thể khó chịu, cảm giác hơi đau đầu, nếu như thị vệ tiến đến điều tra một hồi lâu, mang theo hơi nước ẩm ướt, sợ là ngày mai ta sẽ nhiễm phong hàn, nằm trên giường không dậy nổi."

Tiếng nói chuyện của nàng nhiễm một chút khàn khàn, bên trong cuống họng cũng truyền ra vài tiếng ho khan trầm thấp.

Bình Luận (0)
Comment