Khuôn mặt của Trang Thống lĩnh mang theo mấy phần khó xử.
Người bên trong dừng một chút, "Nhưng mà nếu như Trang Thống lĩnh muốn lục soát, vậy thì đi vào lục soát đi."
Nói là có thể lục soát, nhưng ngoài cửa ai cũng có thể nghe được, giọng điệu này so với mới rồi lạnh lùng hơn không ít.
Trang Lương tránh ra bên cạnh một bước, một bên thuộc hạ lắc đầu với hắn ta.
Vệ gia tiểu thư thân phận tôn quý, xuất thân từ Vệ thị - một trong lục khanh của Sở quốc, chỉ đợi một tháng sau sẽ gả vào Đông cung làm phi.
Hiện tại là Thái Tử Phi, tương lai chính là Sở vương hậu.
Thân phận như vậy, làm sao đắc tội nổi?
Sau khi cân nhắc lợi hại, Trang Lương mở miệng nói: "Nếu như thế, ngài hãy bảo trọng thân thể, mạt tướng cũng sẽ không đường đột tiến vào."
Dứt lời ra hiệu đám người rời đi: "Đi!"
Vệ Trăn nghe động tĩnh bên ngoài, trong lòng hơi thả lỏng, thở ra một hơi, đang muốn quay người, lại có một thanh âm khác vang lên, "Chờ một chút —— "
Thanh âm thanh quý ưu nhã, như kim thạch ngọc giác chạm vào nhau, nặng mà vang.
Ngoài điện theo đó mà trở nên yên tĩnh.
"Mạo phạm Vệ đại tiểu thư, chỉ là hôm nay điện xá này nhất định phải lục soát —— nếu không mạt tướng cũng không biết sẽ có thích khách xâm nhập đại điện, bắt cóc Vệ gia tiểu thư, buộc nàng đi vào khuôn khổ, không cho phép người ngoài đi vào hay không."
Ngoài viện nước mưa bàng bạc, thiếu niên tuấn mỹ từ trên ngựa đi xuống.
Ánh trăng chập chờn, nước đọng trời sáng, hắn dáng người tuấn tú thẳng tắp, ngón tay thon dài khẽ đặt bên trên bảo kiếm bên hông, thong dong đi về phía cửa điện.
Bốn phía vô số ánh mắt đặt lên trên người hắn, mọi người đều biết, Kỳ thiếu tướng quân cùng Vệ hầu giao hảo, tối nay người dám đắc tội trưởng tỷ của Vệ hầu như vậy cũng chỉ có hắn.
Thị vệ canh cửa do dự: "Thiếu tướng quân."
Kỳ Yến cũng không tiếp nhận, vỗ nhẹ nhẹ cửa, "Vệ đại tiểu thư?"
Bên trong cũng không có người đáp lại, nhưng lại gõ cửa vài tiếng, vẫn là một mảnh im lặng.
"Phanh" một tiếng, Kỳ Yến dùng sức đá văng cửa điện, một mình mang theo kiếm đi vào đại điện.
Gió lạnh gào thét rót vào đại điện, màn mạn màu trắng bay phấp phới. Trong điện không thấy bóng người, chỉ có phía sau rèm truyền đến động tĩnh.
Sau khi Vệ Trăn đi đến sau bức màn, nhìn người đi vào cửa.
Nàng vốn cho là hắn sẽ lục soát ngoại điện trước, không ngờ trong nháy mắt hắn đã đi đến trước mặt.
Một thanh trường kiếm đẩy tấm rèm chắn trước mặt hai người ra, chuôi kiếm khắc hoa văn long xà, lộ ra sự sắc bén.
Theo chuôi kiếm có chút chuyển động, thân kiếm rực rỡ như thu thuỷ, kiếm quang phản xạ ánh sáng sáng cói, chiếu sáng hai mắt xinh đẹp của người tới.
Khi hắn nâng lên mắt, phảng phất như có hào quang rạng rỡ từ đáy mắt lóe ra, làm cho người ta không có chỗ ẩn núp.
Vào khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Vệ Trăn vô ýthức nghiêng mặt qua, thân thể đưa lưng về phía hắn, cố gắng không cho hắn nhìn thấy vết máu trước người.
Thời khắc này nàng mặc áo xuân hơi mỏng, ẩm ướt dán thân, toàn thân được giọt nước phác hoạ quá rõ ràng, nhất định là chật vật không chịu nổi.
Mà hắn tựa hồ cũng vào trong giây phút vén rèm lên kia, bước chân dừng một chút, liền lách qua nàng đi vào bên trong.
Vệ Trăn trốn đến sau tấm bình phong ở bên cạnh, nghe động tĩnh lật sách bên ngoài, tiếng sột soạt vang động, nương theo tiếng mưa rơi lọt vào bên tai của nàng, không thể nghi ngờ là một trận dày vò dài dằng dặc.
A đệ cùng Kỳ Yến tuy là hảo hữu, nhưng Vệ Trăn và hắn cũng không quen biết.
Đang suy nghĩ, nàng rủ mắt xuống, phát hiện mép váy chẳng biết lúc nào lại dính một vũng nước máu.
Huyết châu đỏ thắm dọc theo váy uốn lượn rơi xuống, tí tách rơi xuống trên gạch, giống như một đóa hoa sen đỏ nở rộ.
Vệ Trăn nhấc váy lên, muốn che khuất vết máu chướng mắt kia, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
"Vệ đại tiểu thư, ngăn tủ bên này còn chưa tra."
Thân thể cao lớn của thiếu niên tạo thành một cái bóng rơi ở bên cạnh người nàng. Khí tức mát lạnh trên người nam tử từ sau đánh tới, trong nháy mắt phá vỡ phòng tuyến xung quanh nàng.
Vệ Trăn đã không thể lui được nữa, da đầu tê dại một hồi.
Hắn nghiêng người tới, Vệ Trăn đưa lưng về phía hắn, thân thể cứng ngắc không kịp nhượng bộ, khoảng cách giữa hai người lập tức kéo lại rất gần.
Trong không khí tựa như còn lưu lại mùi máu tươi ở đâu đó.
Một cỗ máu tanh mùi rỉ sắt nhàn nhạt, nương theo mùi hương nồng đậm bên trên váy sam của nữ nhi gia, yếu ớt bám lên áo bào của hắn.
Nhịp tim của Vệ Trăn tăng tốc, muốn xoay người sang chỗ khác, bị Kỳ Yến dùng sức vặn bả vai, lưng lập tức chống lên trên bình phong, tóc dài rối tung trên vai, trước người đối diện hắn.
Tự nhiên mà vậy, hắn thấy được bên trên váy áo của nàng lộ ra từng mảng lớn vết máu đỏ thắm.
Môi đỏ Vệ Trăn khẽ nhếch, như muốn giải thích.
Kỳ Yến nhíu mày lại, giương mắt hỏi: "Vệ đại tiểu thư, ngươi đã giết người?"
Một câu nhẹ nhàng từ trong miệng hắn chậm rãi phun ra, tràn ngập \nguy hiểm.
Vệ Trăn đối đầu với đôi mắt trong suốt kia, có thể cảm nhận được rõ ràng một giọt mồ hôi lạnh từ phía sau lưng nàng lăn xuống, trượt vào bên trong áo bào.