Trong phòng toàn là đèn dầu chói mắt, cổ nhạc quanh quẩn bên trong cung điện. Tiệc rượu còn chưa bắt đầu, khách khứa trong bữa tiệc đã bắt đầu châu đầu ghé tai, đang trò chuyện chào hỏi lẫn nhau.
Ngoài điện vang lên tiếng thông báo: “Vệ gia tiểu thư đến--”
Ngay sau đó, mọi người nhìn ra cửa. Chỉ nhìn thấy nước mưa từ trên mái hiên trút xuống, ô che mơ màu xanh lơ trúc bị tôi tớ cất đi, lộ ra một bóng dáng yểu điệu thướt tha.
Thiếu nữ mặc một chiếc váy dài màu xanh lơ, nửa bên tay áo trái đã bị mưa làm ướt, màu có vẻ càng đậm hơn, giống như hòa mình vào núi non xanh tươi ở đằng sau.
Nàng cảm tạ cung nhân bung dù cho nàng, khóe môi ngậm một nụ cười nhạt, nghiêng người đi đến, tóc dài dùng một sợi dây cột tóc màu xanh lơ cột lên, mềm mại xõa tung ở phía sau, không có quá nhiều trang sức, lại mang đến vẻ đẹp trong sáng linh động, đến cả hơi nước quanh quẩn xung quanh người nàng cũng đều có vẻ trở nên cực kỳ mờ ảo dịu dàng.
Trưởng nữ Vệ gia có dung mạo khuynh thành, nổi danh khắp Sở quốc, vừa xuất hiện đã thu hút được ánh mắt từ khắp nơi.
Nàng chậm rãi bước về phía trước, trải qua chỗ ngồi của phụ thân cũng không dừng lại, đi thẳng đến vị trí đệ đệ Vệ Lăng, sau đó mới nghiêng người ngồi xuống.
Hai thế lực trong Vệ gia đối lập với nhau, tuy là người ngoài cũng loáng thoáng nghe được đôi chút. Chuyện Vệ Hầu đích thân đi bắt tại trận gian tình của muội muội ruột và Thái Tử vào mấy ngày hôm trước đã truyền khắp Ly cung, mọi người vốn tưởng rằng trưởng nữ Vệ gia nên chán nản u buồn, nhưng hiện tại nàng lại bình tĩnh nhẹ nhàng, ngược lại những người Vệ gia khác khi đối mặt nàng lại có vẻ cực kỳ bó tay bó chân rụt rè sợ hãi.
Vệ Chiêu nương động tác uống rượu để giảm bớt xấu hổ, Tống thị nghiêng đầu nói nhỏ với con gái, sắc mặt của Vệ Dao lại có vẻ cực kỳ mất tự nhiên.
Còn Thái Tử, trên mặt vẫn luôn giữ ý cười giống như gió xuân, sau khi nhìn thấy Vệ Trăn, vẻ mặt hơi cứng lại.
Từ sau sự kiện bắt gian kia, Thái Tử từng mấy lần muốn đến gặp Vệ Trăn, lại đều bị từ chối, việc này mọi người đều biết, cũng không ai ngờ trưởng tử Vệ gia lại có tính cách như thế này, có dám không thèm nể mặt Thái Tử.
Thái Tử đi vòng ra khỏi vị trí của mình, cầm ly rượu đi đến trước bàn rượu của Vệ Trăn, hình như là muốn nói chuyện thăm hỏi nàng.
Vệ Lăng lạnh nhạt cản rượu của Thái Tử, đứng dậy cản trước người trưởng tỷ của hắn.
Thái Tử nghiêng người, lại gọi thiếu nữ đang ngồi sau bàn, nhưng Vệ Trăn chỉ tặng cho hắn ta một phần mặt nghiêng, yên lặng không nói gì, cũng không đáp lại.
Tình huống lập tức trở nên vô cùng xấu hổ. Thái độ của hai tỷ đệ cứng rắn như thế, thật sự làm Thái Tử không biết phải xử lý như thế.
Thái Tử cũng không tức giận, nâng ly rượu lên uống cạn, lộ ra vẻ mặt dịu dàng dặn dò hai tỷ đệ vài câu, sau đó xoay người quay về vị trí của chính mình.
Trong điện toàn là ánh nến sáng ngời, Vệ Lăng nói nhỏ: “Hắn ta còn có mặt mũi đến gặp a tỷ à?”
Vệ Trăn rũ mắt thấp giọng nói: “Lúc nãy Thái Tử đến kính rượu là vì cảm thấy ở trước mặt mọi người, ta sẽ không làm hắn ta mất mặt, muốn làm cho người ngoài nhìn đến mối quan hệ của chúng ta vẫn còn hòa thuận như lúc ban đầu.”
Vệ Lăng cười lạnh nói: “A tỷ đến Kinh Đô lâu như thế rồi, vậy mà hắn ta còn chưa hiểu rõ tính cách của a tỷ.”
Vệ Trăn lắc đầu. Không phải hắn ta không hiểu mà là vì hắn ta quen làm người có địa vị cao rồi, trong xương cốt đã mang theo sự ngạo mạn, cảm thấy tất cả những người bên dưới đều phải ngoan ngoãn phục tùng thần phục hắn ta.
Đang nói chuyện thì đằng sau màn che vang lên tiếng bước chân, rèn che bị nhấc lên, Thái Hậu được cung nhân nâng đỡ vây quanh bước ra ngoài.