Mọi người trong cung điện đều đồng loạt đứng lên hành lễ, Thái Hậu mỉm cười cho mọi người ngồi xuống.
Theo tiếng nhạc vang lên, cung nữ cầm khay nối đuôi nhau đi vào đại điện, tuyên cáo tiệc rượu chính thức khai tiệc.
Các khách khứa từng bước tiến lên tặng lễ mừng thọ cho Thái Hậu. Vũ nữ ở bên dưới bước từng bước chân nhẹ nhàng, đong đưa dáng người lả lướt, lục lạc lắc lư theo từng động tác, vang lên tiếng kêu trong trẻo. Bầu không khí trong điện vô cùng nhộn nhịp.
Qua ba tuần rượu, bên trên đột nhiên có người đến truyền lời, nói quân thượng mời Vệ Trăn qua đó.
Vệ Trăn và Vệ Lăng liếc nhìn nhau, nàng đứng lên giơ tay đặt lên vai hắn, ý bảo hắn cứ yên tâm, sau đó nàng đi theo người hầu.
Sở Vương ngồi ở bên trên bảo tọa phía trên cao, sắc mặt tái nhợt, mặt mày tối tăm, cho dù có khoác lên một bộ quần áo màu sắc sặc sỡ thì cũng không thể nào che được dáng vẻ bệnh tật, ông ta vốn đã bị bệnh tật quấn lấy từ lâu, sau khi con trai nhỏ tuổi qua đời, tinh thần lại càng tệ, toàn thân cực kỳ âm u.
“Bước đến gần hơn.” Sở Vương uể oải mở miệng.
Vệ Trăn chậm rãi tiến lên, lễ tiết không hề rối loạn, Sở Vương dùng ánh mắt lạnh nhạt sắc bén quan sát nàng, xung quanh yên lặng, khí thế của bậc quân vương ập thẳng vào mặt.
“Quả nhân đang bệnh, nghe nói Vệ tiểu thư không quá hài lòng với việc hôn nhân này?”
Câu hỏi này thật sự rất khó trả lời.
Vệ Trăn hơi rũ mi mắt nói: “Quân thượng tứ hôn chính là ân điển của quân thượng, trong lòng thần nữ sợ hãi, không dám có chút khó chịu nào. Chỉ là hôn nhân liên lụy đến rất nhiều chuyện, trong lòng Thái Tử điện hạ đã có người, thần nữ không muốn Thái Tử điện hạ phải chia cách với người trong lòng, từ hôn cũng là vì suy xét cho Thái Tử điện hạ.”
Thái Tử ngồi ở bên cạnh hành lễ: “Phụ vương, chuyện trước đó đúng là chuyện hồ đồ của nhi thần, nhưng mà nhi thần chưa bao giờ thay đổi quyết định muốn cưới Vệ đại tiểu thư.”
Sở Vương lười nhác mệt mỏi nhìn Vệ Trăn: “Ngươi suy nghĩ cẩn thận lại, đừng vì xúc động nhất thời mà làm ra quyết định.”
Ông ta nói thế, cũng không nhắc đến chuyện từ hôn sẽ giải quyết như thế nào, chỉ làm nàng lại suy nghĩ thêm, Vệ Trăn biết chuyện hôn nhân này không phải nàng muốn lui là có thể lui.
Ông ta nói xong rồi khép mắt lại, giống như cực kỳ mệt mỏi, Vệ Trăn chỉ đáp một câu “Vâng”, không tiện ở lại quấy rầy thêm.
Đang lúc nàng định cáo lui thì nghe được Thái Hậu ở bên cạnh nói: “Cung yến đã tổ chức được hơn phân nửa, sao Yên Nhi còn chưa xuất hiện? Không biết đứa nhỏ này đi đâu rồi...”
Vệ Trăn quay về chỗ ngồi, nhìn màn mưa liên miên ngoài điện.
Tiệc rượu đã qua đi một nửa, Kinh Sương bị nàng phái đi ra ngoài điều tra tin tức của Kỳ Yến vẫn chưa quay về.
Nàng nhớ mong Kỳ Yến, muốn trợ giúp Kỳ gia thay đổi vận mệnh kiếp trước như thế cũng không phải vì lý do gì khác, chỉ là vì muốn báo đáp lại ân cứu mạng của Kỳ Yến mà thôi.
Vệ Lăng ở bên cạnh rót rượu cho nàng: “Hình như ngày hôm nay a tỷ luôn ngẩn ngơ, tỷ có tâm sự gì sao?”
Vừa nói xong, mà che ở đối diện lắc lư, có thị vệ từ đằng sau bình phong bước ra, đi đến bên cạnh Thái Tử nói chuyện.
Vệ Trăn vẫn luôn âm thầm để ý tình hình ở bên đối diện, thấy thị vệ kia dán sát vào lỗ tai Thái Tử nói vài câu, Thái Tử lập tức đứng lên định rời đi.
Nàng nhạy bén phát hiện ra có gì đó không đúng, yến hội vừa mới diễn ra được một nửa, hiện tại hắn ta rời đi là để làm việc gì chứ.
Đợi đến khi bóng dáng của Thái Tử biến mất khỏi màn che rồi, Vệ Trăn kéo Vệ Lăng đứng lên, dùng cớ muốn bay mùi rượu để rời khỏi bữa tiệc.
Vừa ra khỏi đại điện, Vệ Trăn lập tức hỏi: “Bên cạnh đệ có bao nhiêu người có thể sử dụng?”
Vệ Lăng nhíu mày hỏi: “A tỷ, đã xảy ra chuyện gì?”
Vệ Trăn do dự không biết có nên nói cho hắn biết tình hình thực tế hay không.