Liễm Cảnh Xuân (Dịch)

Chương 50 - Mùi Hương Khuê Mật 3

Nếu Thái Tử muốn dùng Kỳ gia để khai đao thì Vệ gia lựa chọn bo bo giữ mình mới là hành vi sáng suốt nhất, lúc này mà bị kéo vài thì chắc chắn sẽ tự dẫn lửa về người, làm cho quân vương không vui.

Nhưng mà sau khi nàng suy nghĩ trong chốc lát, vẫn nói: “Thái Tử cố ý muốn trừ khử Kỳ gia, Kỳ Yến mãi vẫn chưa về, ta lo là Kỳ gia đã gặp chuyện. Lúc nãy ta đã cử thị vệ đi điều tra, Thái Tử đã dẫn theo một đội binh mã rời cung.”

Sắc mặt Vệ Lăng lập tức trầm xuống, cũng biết tình hình rất nghiêm trọng: “Thật sao?”

Vệ Trăn gật đầu. Vệ Lăng nói: “Ta đã biết, hiện tại trong tay ta cũng không có bao nhiêu người có thể thuyên chuyển, binh mã đều ở Kinh Đô, ta mang mấy người đi về trước, nếu Thái Tử thật sự đi Kỳ gia, ta có thể giúp cái gì chắc chắn sẽ giúp Kỳ Yến kịp lúc.”

Hắn cầm lấy trường kiếm mà hộ vệ đưa sang nói: “A tỷ cũng đừng lo lắng cho ta, ta có tính toán riêng, sẽ không liên lụy đến Vệ gia.”

Thiếu niên nhanh chóng rời đi, bóng dáng phản chiếu vào trong đôi mắt của Vệ Trăn.

Bóng đêm phủ kín gương mặt nàng, thiếu nữ đứng bên trong đình hóng gió, vạt áo bị gió thổi bay, mãi đến khi mưa to tạt nghiêng lên người nàng, nàng mới đi xuống khỏi mái hiên.

Tại thủ đô của Sở quốc, nơi cách Ly Cung mười mấy dặm, từng con ngựa sải nhanh bốn vó, đang chạy nhanh trên con đường ngự đạo của vương thành, bắn nước lên khắp nơi.

Tiếng vó ngựa kia giống như lưỡi dao, mang theo sức mạnh khiến người ta sợ hãi, phá xuyên bóng đêm dày đặc.

Bên trong đình viện của Kỳ gia, một vệt máu đáng sợ kéo dài từ bậc thang vào đến cửa sân viên, bị mưa to như trút xối xuống, trong sân có mấy thi thể máu chảy đầm đìa đang ngã xuống.

Thiếu niên đứng bên trên bậc thang, bóng dáng thon dài được ánh đêm đen nhanh chiếu rọi, có vẻ càng thêm cao lớn, từng giọt máu sền sệt nhỏ giọt từ ngón tay của hắn rơi xuống đất.

“Thiếu tướng quân!” Hộ vệ từ ngoài sân chạy vào nói: “Thái Tử điện hạ đã mang theo binh mã chạy đến, bao vây Kỳ gia rồi, công bố tướng quân mưu nghịch, muốn đi vào điều tra!”

“Mưu nghịch?” Trên gương mặt tướng quân thiếu niên lộ ra chút mỉa mai, trong giọng nói còn chứa một chút ý cười nhẹ nhàng.

“Mời hắn ta vào đi.” Kỳ Yến rũ tay. Cái đầu người vừa mới bị hắn chặt bỏ rơi xuống khay đựng, một đống máu tươi bắn lên. Hộ vệ ôm đầu người, sợ hãi muốn chết.

Ầm ầm ầm, một cột sấm sét cắt qua chân trời.

Rào rào, mưa to đập vào cửa sổ. Vệ Trăn ngồi bên dưới cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa càng lúc càng lớn ở bên ngoài.

“Tiểu thư, trời đã khuya, đến giờ nghỉ ngơi rồi.” Điền A Mỗ đi đến.

Đệ đệ rời Ly Cung được chừng hai canh giờ, nhưng vẫn không có bất cứ tin tức nào truyền đến. Trong lòng Vệ Trăn không khỏi lo lắng.

Điền A Mỗ lại khuyên nhủ: “Hộ vệ bên ngoài đều bị điều đi, tối nay tiểu thư có cần nô tỳ ở cùng không?”

Vệ Trăn lắc đầu cười nói: “Không cần.”

A mỗ đặt tay lên bụng lui ra ngoài, trong lòng Vệ Trăn cũng biết cứ chờ mãi như thế cũng chẳng có tác dụng gì, nhẹ nhàng thổi tắt nến, đi về phía giường.

Nàng đang định cởi giày lên giường thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc cốc.

“A mỗ để quên thứ gì sao?” Vệ Trăn cho rằng a mỗ quay lại, xuống giường mang giày.

Tiếng gõ cửa đột nhiên trở nên dồn dập, Vệ Trăn đặt tay lên cảnh cửa, còn có thể cảm nhận được sức gõ cửa của người kia.

Hình ảnh trong mộng liên tục ập vào mắt, mãi đến khi cảnh tượng hiện tại trùng khớp với cảnh trong mơ.

“Ầm ầm”, mưa to rơi vào cửa sổ, thiếu niên phá cửa đi vào.

Hơi nước ẩm ướt từ bốn phương tám hướng bao bọc lấy nàng, Vệ Trăn thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ gương mặt của người đến thì đã rơi vào một cái ôm lạnh như băng. Nước mưa trên người hắn cực lạnh, thấm ướt quần áo trên người nàng, giống như từng cây kim nhỏ bé mà chui vào bên trong da thịt nàng.

Trong bóng đêm tràn ngập mùi máu tươi hỗn loạn, tiếng tim đập dây dưa vào nhau. Thiếu niên ngã quỵ trên người nàng, dường như đã không còn hơi thở.

Vệ Trăn vươn tay ôm lấy hắn, giọng nói không khống chế được mà run rẩy: “Kỳ Yến?”

Hắn lại cứ tiếp tục xâm nhập vào phòng nghỉ của nàng giống như kiếp trước.

Bên ngoài điện, tiếng mưa to hỗn loạn với tiếng sấm, liên miên không dứt. Trái tim nàng dần dần càng nặng nề.

Bình Luận (0)
Comment