Liếm Mật

Chương 26


- Edit: Mie
- Beta: Una
- --------------------------
Dụ Bạc không đến một mình, Tô Dĩ Dương nói bên này có một quán bar yên tĩnh phù hợp để trò chuyện, liền cứng rắn đưa anh tới.
Tô Dĩ Dương cảm thấy Dụ Bạc gần đây không đúng lắm,cũng không hiểu tại sao anh lại như vậy, chạy tới mua một căn hộ chung cư nhỏ hẹp, mỗi ngày đều ở lại đó, có một lần hắn đã đến xem nơi đó, còn không lớn bằng phòng khách ban đầu của Dụ Bạc.

Càng kì quái hơn chính là anh còn mua thêm một con chó.
Cái tên này vốn dĩ là người không thích động vật nhất.
Em họ này của hắn, tính cách quái đản lạnh lùng, mọi việc đều không thèm để ý, có lẽ còn không có sự đồng cảm, Tô Dĩ Dương thật sự đã từng cho rằng Dụ Bạc là người có nhân cách chống đối xã hội.

Thế nhưng ở chung đã nhiều năm, anh chẳng hề làm ra chuyện gì khác người, Tô Dĩ Dương liền cảm thấy chính mình suy nghĩ lung tung.
Dụ Bạc chỉ là trời sinh đã có tính tình lạnh nhạt mà thôi.
Nhưng ngay lúc này, có người khiến cho người không bao giờ để việc gì vào mắt như Dụ Bạc phải thay đổi sắc mặt.
Phục vụ của quán bar bưng lên một ly rượu, trong ly rượu chân cao là chất lỏng trong veo óng ánh, có màu sắc cực kì đẹp đẽ.

Nhân viên phục vụ mặc áo gile lễ phép nói với Dụ Bạc: "Có một vị tiểu thư muốn mời ngài uống rượu."
Cô gái ngồi ở quầy bar, ánh mắt mê mang rõ ràng là đã say, dưới ánh sáng xanh mềm mại, ngũ quan xinh đẹp của cô không hề bị lu mờ, cứ như vậy rồi đột ngột chọc thẳng vào tầm mắt người khác.
Dụ Bạc nhận lấy ly rượu kia.
Việc này vẫn chưa đủ để Tô Dĩ Dương kinh ngạc, mà ngạc nhiên nhất chính là Dụ Bạc cầm theo ly rượu ngồi xuống bên cạnh cô gái xinh đẹp đến mức phô trương ấy.
Ngôn Hạ vỗ vỗ đầu mình, xác định vị trí bên cạnh cô có người mang theo một thân khí tức trong sạch ngồi xuống.
Không phải Trình Trác Nhiên mà là người cô vừa mời uống rượu.
Hai chữ Dụ Bạc từ miệng cô phát ra thanh âm mềm nhũn: "Thì ra thật sự là anh." Cô nhẹ nhàng cười nói.
Dụ Bạc gọi cô: "Ngôn Hạ." Giọng nói trong trẻo lạnh nhạt, so với không khí mập mờ và ái muội ở quán bar, một chút cũng không phù hợp.
Ngôn Hạ lắc lắc đầu, đem ngón trỏ dựng thẳng trước môi Dụ Bạc, nhiệt độ lạnh như băng trên môi anh, cũng không thể giúp cô thanh tỉnh hơn.


Ngôn Hạ nói: "Không đúng, đây không phải tên tôi."
Hẳn là say rồi, nếu không cô làm sao có thể nói ra những lời như vậy, làm sao có thể đụng chạm vào da thịt anh, tuy rằng chỉ là một ngón tay.
Ngôn Hạ vẫn cố chấp như cũ nói: "Tên tôi không phải như vậy, Dụ Bạc, không phải như vậy."
Dụ Bạc rũ mắt, nhiệt độ trên tay cô không giống với anh, vẫn ấm áp giống như trước đây.
Anh kề môi vào ngón trỏ của cô nhẹ nhàng nói: "Nam Nam." Đôi môi rung động, giống như đang hôn lên tay cô.
Có chút ngứa, Ngôn Hạ buông tay, khóe môi tràn đầy ý cười: "Đúng vậy, tôi là Nam Nam."
Ly rượu trong tay cô chỉ còn một nửa, nhân viên pha chế tốt bụng nói với Dụ Bạc: "Trước khi anh tới, cô ấy đã uống hết một ly, đây là ly thứ hai."
Dụ Bạc nói với hắn một câu cảm ơn.
Rượu trong ly của Ngôn Hạ và rượu cô mời anh là cùng một loại, đều là màu sắc khiến người ta say mê.

Dụ Bạc nhớ rất rõ, hồi cấp ba tửu lượng của cô rất tốt, sau khi uống cạn ba ly rượu trong KTV, ánh mắt của cô vẫn trong suốt như cũ.
Hiện giờ cô lại dễ dàng say.
Dường như Ngôn Hạ đã quên mất quãng thời gian quá khứ, cô tưởng rằng mình và Dụ Bạc còn chưa chia tay, vì vậy vẫn rất tự nhiên lộ ra nụ cười mềm mại này với anh: "Dụ Bạc, anh lại tới đây bắt em sao?" Cô tựa lên quầy bar, khuỷu tay tiếp xúc với mặt bàn lạnh lẽo, nhỏ giọng nói, "Em mới chỉ uống có một ly." Bộ dáng trông thật xinh đẹp và đáng yêu.
Cô nhìn thấy ly rượu trong tay Dụ Bạc, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, ngón tay dán trên môi Dụ Bạc buông xuống, chỉ vào ly rượu: "Em uống loại này nè, không có cồn, là đồ uống bình thường." Quang minh chính đại mà đổi trắng thay đen.
Dụ Bạc nói: "Em say rồi."
Nhưng Ngôn Hạ không nghe thấy, cô cứ nâng mặt rồi cười với anh.
Giống như thật lâu trước kia, khi Ngôn Hạ vẽ tranh cho anh, nhìn anh ngồi ở đó, cô cũng mỉm cười như vậy.

Thời trung học Ngôn Hạ đã là một họa sĩ xinh đẹp khéo tay, khi cô học phác họa nhân vật, Dụ Bạc chính là người mẫu hoàn hảo nhất của cô.

Cô luôn thích ngồi trong lớp, nghiêng đầu nhìn Dụ Bạc đang nghiêm túc nghe giảng, sau đó vẽ lên trang giấy trắng.
Đợi đến khi tầm mắt Dụ Bạc hướng đến, cô đem bút đặt lên cằm, cứ như vậy cười với anh.

Cũng mặc kệ cây bút chì kia sẽ vẽ ra vết gì trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Ngôn Hạ nói với anh: "Em rất thích anh." Thiếu niên anh tuấn tươi đẹp như thế, tựa hồ được sinh ra dựa trên thẩm mỹ của cô.

Dụ Bạc thay cô lau đi dấu vết trên mặt, mí mắt rung động, nở một nụ cười ôn nhu, nụ cười không mang theo bất kì mũi nhọn nào, anh nói: "Anh biết."
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Sau một hồi trống dồn dập, bài nhạc tự động phát trong quán bar ngừng lại, đổi thành tiết mục biểu diễn của ban nhạc.

Nữ ca sĩ kia vẫn mặc chiếc váy dài ngũ sắc bước lên sân khấu, bài hát lần này là một bản ballad, nhưng cô ấy không ôm đàn guitar, chỉ cầm micro, một mình đứng nơi đó lặng lẽ hát.
Ngôn Hạ bỗng nhiên đứng lên, rời khỏi hàng ghế ở quầy bar, nói với Dụ Bạc: "Dụ Bạc, em hát cho anh nghe được không?" Đôi mắt cô nhiễm chút men say, trong nháy mắt tất cả đều bừng sáng, tựa như dòng suối trong trẻo được ánh mặt trời rực rỡ soi chiếu, như thể ngay giây tiếp theo, sẽ có một con cá chép đỏ xinh đẹp nhảy ra.
Nhưng nhìn kỹ lại, thì đó chỉ là chút đỏ thẫm ở đuôi mắt Ngôn Hạ.
Cô thật sự nói làm liền làm, ghế cao lung lay hai vòng, Ngôn Hạ cũng mặc kệ áo khoác và túi xách đặt bên cạnh, hướng về phía sân khấu đi đến.

Lúc đi còn nói với anh rất nhiều lời: "Nữ ca sĩ này là người mà Trình Trác Nhiên luôn theo đuổi, mỗi ngày đều ngây ngốc tới đưa rượu cho người ta..."
Nói tới đây, Ngôn Hạ bỗng nhiên dừng lại.

Cô nói tên Trình Trác Nhiên, rồi quay đầu lại nhìn Dụ Bạc, có chút mơ hồ hỏi: "Dụ Bạc, có phải chúng ta đã chia tay rồi hay không?"
Chính lúc này Ngô Gia Trác đã trông thấy Ngôn Hạ, hắn nhận được tin rằng Trần Văn muốn tới đây, mặc dù đây là quán bar của Trần Văn, nhưng hắn vẫn ra đón tiếp.

Thời điểm cửa thang máy lặng lẽ mở ra, hắn bắt gặp Ngôn Hạ.

Cô nữ sinh thời trung học xinh đẹp đến lạ, hiện tại vẫn tươi đẹp rạng rỡ như thế, sự xinh đẹp ấy vẫn không giảm bớt chút nào, toàn bộ đều hiện ra ở trên gương mặt kia.
Chỉ là vẻ mặt của cô có chút hoảng sợ, nói với người đàn ông trước mặt: "Chúng ta có phải đã chia tay rồi không?"
Dụ Bạc giữ chặt tay cô, tay anh rất lạnh, lúc anh đem cả bàn tay Ngôn Hạ ôm lấy, cô run lên một cái, giống như không có gì che đậy, đem tay mình vùi vào trong băng tuyết.

"Chúng ta không chia tay, Nam Nam." Dụ Bạc nhẹ giọng nói, giọng nói nhu hòa, giống như chỉ cần lạnh lẽo cứng rắn một chút, thì sẽ đánh nát giấc mộng này, "Em uống say rồi."
Có lẽ là Ngô Gia Trác đã đứng trước cửa thang máy quá lâu, nên có người tới nhắc nhở, nói anh chặn đường đi phía trên.


Ngô Gia Trác lùi lại vài bước, nhớ tới mục đích mình xuống dưới.
Trần Văn từ trong xe đi ra, thần sắc hắn mệt mỏi, nhìn thấy Ngô Gia Trác, khóe miệng chỉ nhếch lên một cái.

Chủ đề nói chuyện của cả hai là Hưởng Lạc đột nhiên bị bên phòng cháy chữa cháy kiểm tra, phát hiện ra chút vấn đề nên phải tạm ngừng kinh doanh, chờ tới khi sửa chữa xong mới có thể tiếp tục hoạt động.

Mấy ngày nay, Trần Văn vẫn luôn bận rộn vì việc này.
Tinh thần Ngô Gia Trác có hơi không tập trung, hàn huyên được hai câu lại bắt đầu thất thần.
Sau đó hắn lại không nhịn được, nói với Trần Văn: "Tôi nhìn thấy Ngôn Hạ."
Trần Văn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy cái tên này, sắc mặt cũng không dao động quá nhiều.
Ngô Gia Trác ngơ ngẩn mà nói: "Cô ấy còn ở cùng Dụ Bạc."
Sau lúc im ắng, Trần Văn bỗng nhiên châm chọc bật cười một tiếng.
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Ký ức của Ngôn Hạ về đêm đó rất mơ hồ, cồn rượu khiến trí nhớ của cô như bịt kín một tầng vải, bất kể cô nỗ lực như thế nào, cũng không nhớ lại được.

Ngày hôm sau, khi Ngôn Hạ tỉnh táo lại, nhìn cảnh sắc cùng đồ vật trang trí xa lạ này, cô suy nghĩ một hồi lâu.
Một tràng tiếng sủa hưng phấn cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, Bánh Kem không biết từ đâu chạy ra, hướng về phía cô hưng phấn kêu lên.

Nếu không phải do Ngôn Hạ ngăn cản, nó còn muốn nhào lên trên giường.
Nhìn thấy Bánh Kem, Ngôn Hạ đối với tình cảnh bây giờ của mình có chút hiểu rõ.
Ký ức lại hiện thêm một chút, hôm qua sau khi cô uống rượu, hình như quả thật có nhìn thấy Dụ Bạc.

Có điều sau đó cô cùng Dụ Bạc nói gì, làm gì, một chút cũng không nhớ nỗi.
Ngôn Hạ đi xuống giường, gian phòng này rất sạch sẽ, không thấy dấu vết có người từng ở, dấu vết duy nhất chính là chiếc giường ở phía sau cô.
Một giọng nói lãnh đạm từ phía cửa truyền tới, kêu một tiếng Bánh Kem, thanh âm đè xuống mức thấp nhất, tựa hồ sợ đánh thức người khác.

Dụ Bạc mặc một bộ đồ có gam màu ấm, bên trong là chiếc áo dài tay màu trắng, rất ít khi nhìn thấy anh mặc như vậy ở nhà, cả người giống như ấm áp hẳn lên.
Anh nhìn thấy Ngôn Hạ, trong mắt cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ đưa ly nước trên tay tới trước mặt cô.
"Uống nước đi."
Câu nói này lại khiến Ngôn Hạ cảm giác được cổ họng khô khốc, cô không biết lúc này nên làm ra biểu tình gì để đối mặt với Dụ Bạc, vậy nên chỉ có thể mặt không đổi sắc nhận lấy ly nước.


Duỗi tay ra mới phát hiện cô còn mặc quần áo ngày hôm qua, tay áo dài trễ vai màu xanh đen, đương nhiên là hiện tại quần áo đã nhăn nhúm đến không còn hình dạng gì.
Ngôn Hạ liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Trên người cô ít nhiều vẫn còn lại một chút tính khí đại tiểu thư, ví dụ như khi ngủ, nhất định phải tháo trang sức, sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi thay đồ ngủ sau đó mới đi vào giấc ngủ, nếu vẫn mặc quần áo đã bôn ba bên ngoài một ngày rồi nằm ở trên giường, thật giống như đem toàn thân gió bụi đều đưa về nơi nghỉ ngơi thoải mái nhất.

Điều đó hoàn toàn là điều cấm kị.
Chỉ là hiện tại, cô đang ở trong nhà người khác, lại còn sau khi say đến không biết gì bị người ta mang về.
Ngôn Hạ đè xuống sự không thoải mái dâng lên trong lòng, cô không được tự nhiên xoa cánh tay, giống như làm vậy là có thể xoa đi cái cảm giác khó chịu trong người.
Cô vội vàng uống một ngụm nước, sau đó hỏi Dụ Bạc: "Đêm qua, là anh mang tôi về đây sao?"
Cô muốn biết đêm qua, sau khi cô uống say đã xảy ra chuyện gì.

Dựa theo lẽ thường, người đưa cô về phải là Trình Trác Nhiên mới đúng.

Cho dù mục đích tối qua của hắn khi đến quán bar là nữ ca sĩ kia, nhưng Ngôn Hạ vẫn tin tưởng hắn không phải là người thấy sắc quên bạn dễ dàng như vậy.
Dụ Bạc trả lời: "Em uống say, một mình ở lại quán bar rất nguy hiểm nên anh liền tự chủ trương, trước tiên cứ đưa em quay về." Về phần vì sao không đưa cô về nhà, Ngôn Hạ không cần hỏi cũng có thể hiểu được, căn hộ này có thiết kế khóa mật mã, Dụ Bạc dù có năng lực đến thế nào, cũng không thể từ một người say đến thần trí không rõ hỏi ra được mật mã nhà cô.
Ngôn Hạ bắt được trọng điểm trong câu nói của anh: "Một mình?"
Trong giọng nói của Dụ Bạc có chút nghi ngờ: "Một mình."
Xem ra ngày hôm qua, anh không nhìn thấy Trình Trác Nhiên.
Ngôn Hạ cầm ly nước, lại uống thêm một ngụm, cô không quên nói lời cảm ơn với Dụ Bạc, dù thế nào, cô cũng phải cảm ơn anh vì đã đưa cô về.
Dụ Bạc liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường một cái, kim đồng hồ đã đi qua số tám, đang hướng về số chín.

Anh hỏi Ngôn Hạ, bữa sáng muốn ăn gì.
Đại khái là dư âm do say rượu ngày hôm qua vẫn còn, Ngôn Hạ xoa huyệt thái dương, lỡ miệng thốt ra một câu: "Anh làm sao?"
Cô rốt cục cũng nhìn thấy biểu tình trước sau không gợn sóng, không sợ hãi của Dụ Bạc trong mấy ngày nay, cuối cùng đã xuất hiện một tia biến hóa, có chút kinh ngạc, sau đó mặt mày tuấn tú hòa tan sự sắc bén, lộ ra vẻ mặt Ngôn Hạ quen thuộc, ôn nhu cười giống như tuyết mùa xuân tan rã.
"Không phải." Anh nói.
- --------------------------
Cảm ơn bạn đã đọc truyện nhé!
Hãy nhấn 1 sao để chúng tớ có thêm động lực nha!.

Bình Luận (0)
Comment