Liếm Mật

Chương 27


Nụ cười này dường như xóa tan sự xa cách nhiều năm của hai người, Ngôn Hạ có thể cảm nhận được, bầu không khí nháy mắt đã trở nên dịu hơn.
"Gọi cơm ngoài." Dụ Bạc có vẻ cảm thấy hơi ngượng ngùng sau khi nói xong câu đó, vì thế hơi nghiêng đầu, giống như không dám nhìn cô.
Khi nói câu tiếp theo, giọng điệu của anh đã khôi phục bình thường: "Trợ lý của anh đã mua một bộ quần áo mới, nếu em mặc bộ trên người không thoải mái, có thể đi tắm rửa một cái rồi thay đồ."
Rốt cuộc Dụ Bạc vẫn nhận ra cô đang khó chịu.
Ngôn Hạ không cự tuyệt, cô đã không chịu nổi bộ quần áo nhăn nhúm trên người mình, đáp ứng đề nghị của Dụ Bạc.

Chỉ là khi cô cầm quần áo định tiến vào phòng tắm, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Dụ Bạc: "Thế này có gây phiền toái gì cho anh không?"
Nếu là trước kia cô sẽ không quan tâm đến việc này, nhưng bây giờ nhận ra, ngộ nhỡ Dụ Bạc đã có bạn gái, cô mượn phòng tắm, có thể dẫn tới hậu quả không tốt.
Cô đứng ở cửa phòng tắm, cầm lấy túi quần áo hỏi Dụ Bạc.
Rõ ràng là ngữ khí dò hỏi, nhưng Ngôn Hạ không biết, giọng điệu của cô còn mang theo chút kiêu căng, hung dữ dọa người.
Khóe mắt Dụ Bạc còn đọng lại ý cười chưa phai, đại khái là do cách ăn mặc hôm nay, hoặc là do nụ cười của anh, thật không nhìn ra sự sắc bén thường ngày.
Anh dùng ngữ điệu ôn hòa nói với Ngôn Hạ: "Sẽ không có phiền phức gì đâu."
Ngôn Hạ gật gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, rồi lúc này mới bước vào phòng tắm.

Kỳ thật từ cách trang trí ở trong phòng cũng có thể nhìn ra được, nơi này không có dấu vết sinh hoạt của phụ nữ, tất cả đồ dùng thiết bị đều quá đơn giản, không có món đồ trang trí nào trông mềm mại một chút, ngay cả sofa cũng là màu đen trắng, căn phòng không tiếng động lộ ra vẻ yên ắng, trống trải.
Có lẽ là để cô dùng thôi.
Dòng nước từ vòi hoa sen không bao lâu liền toát ra hơi nóng, Ngôn Hạ nhìn đến đống đồ vệ sinh cá nhân, giật mình sinh ra một loại ảo giác.

Cô giống như vừa mang theo hơi thở của chính mình, mạnh dạn bước vào không gian của Dụ Bạc.
Cô không gội đầu mà chỉ tẩy rửa thân thể, đến khi cảm giác một thân bụi bặm ngày hôm qua được gột rửa, cô mới đi ra ngoài.

Tắm rửa vào mùa đông, thực sự là một việc hết sức khó khăn.

Ngôn Hạ sinh sống ở Hải Thành từ nhỏ, đây là một thành phố điển hình của miền Nam, ở đó không mấy nhà dùng hệ thống máy sưởi, trong phòng tắm cũng không lắp điều hòa.


Cho nên chờ vòi hoa sen tắt, chút hơi nóng còn sót lại kia cũng không đủ để một người thong dong thay quần áo.
Tắm vào mùa đông, đau khổ nhất chính là khoảng thời gian này.
Đến Giang Thành rồi, loại tình huống này mới coi như giảm bớt.
Ngôn Hạ lấy từ trong túi ra một tấm khăn lông lau tóc, tắm bằng vòi hoa sen sẽ không tránh được việc nước rơi xuống đầu, may mà không nhiều lắm.

Cô thay quần áo mà trợ lý của Dụ Bạc mua cho cô, ánh mắt của trợ lý rất tốt, cho dù là người có tính cách bắt bẻ như Ngôn Hạ cũng cảm thấy bộ trang phục này không nhìn ra sai sót gì.
Chẳng qua Ngôn Hạ lại cảm thấy hơi kì lạ, thậm chí kì lạ đến mức quỷ dị, bộ quần áo này quá vừa vặn, cơ hồ là dựa theo số đo của cô mà thiết kế riêng.
Cho nên phải nói là trợ lý của Dụ Bạc có thiên phú dị bẩm, chỉ dựa vào lời miêu tả của một bên liền lựa chọn ra kích thước phù hợp nhất với cô.
(Una: sao chị không nghĩ đến việc anh biết số đo của chị nhỉ hí hí.)
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Thời điểm Ngôn Hạ ra ngoài, bữa sáng của bọn họ cũng vừa vặn tới nơi.

Cô nhìn thấy một logo của một khách sạn nào đó ở trên bao bì đóng gói.

Hóa ra khách sạn nổi tiếng như vậy, cũng có dịch vụ giao hàng tận nơi.
Trên bàn cơm, như thường lệ vẫn có một ly nước ấm.

Bánh Kem cũng ngồi xổm bên cạnh bọn họ thưởng thức bữa sáng của mình, nhìn Bánh Kem, Ngôn Hạ liền nhớ đến Sữa Bò ở nhà, tuy rằng để phòng ngừa vạn nhất, Ngôn Hạ luôn chuẩn bị thêm một phần ăn, nhưng cô vẫn có chút lo lắng, đứng lên nói với Dụ Bạc: "Sữa Bò vẫn còn ở nhà, tôi cần phải về xem nó một chút."
Bàn tay đang bày biện bát đũa của Dụ Bạc thoáng chốc cứng lại, nhưng cũng chỉ trong vài giây rất ngắn, chỉ có mình anh cảm nhận được.

Dụ Bạc ngước mắt lên, ánh đèn phòng khách cũng không phải tone màu ấm, mà hệt như cách bài trí trong toàn bộ căn phòng này, tone màu trắng thanh nhã lạnh lẽo, ánh sáng chiếu lên người Dụ Bạc, cùng khí chất của anh tương xứng đến mức ngoài ý muốn.

Duy chỉ không phù hợp với bộ quần áo hôm nay anh mặc.

Anh nói: "Em có thể mang Sữa Bò lên đây."
Đây là một đề nghị khá dễ dàng thực hiện.

Bọn họ ở rất gần nhau, quan hệ hàng xóm lầu trên lầu dưới, Ngôn Hạ về nhà thậm chí còn không mất tới một phút.

Ngôn Hạ mới bước vào nhà, còn chưa bật đèn Sữa Bò đã chạy tới, trong bóng tối, đôi mắt của mèo rất sáng.
Cảm xúc của Sữa Bò vẫn ổn, xem ra nó cũng không bị đói bụng.
Cô mang theo Sữa Bò lên nhà Dụ Bạc, Sữa Bò vẫn luôn im lặng nằm trong ngực cô, nó thật sự là một con mèo rất ngoan ngoãn, cho dù tới một không gian xa lạ cũng không hề hoảng sợ.
Lúc bước vào nhà, Ngôn Hạ để ý thấy một bức tranh mà lúc trước cô không chú ý tới, nó được treo ở góc phòng khách, cũng không quá bắt mắt.

Nhưng bức tranh này đối với Ngôn Hạ mà nói thì khá quen thuộc, đây là lần thứ ba cô nhìn thấy bức tranh này, là bức tranh vẽ cây không tên của Thang Đức.
Cô biết Dụ Bạc chính là người mua bức tranh này, ngày anh mua nó, Ngôn Hạ còn đi nhờ xe Dụ Bạc.
Vách tường phòng khách trống không, chỉ có chỗ này được treo một bức tranh, không để ý thấy còn tốt, vừa nhìn rõ lại ngoài ý muốn cảm thấy không được hài hòa.

Ngôn Hạ lập tức phát bệnh nghề nghiệp, cô quay đầu nói với Dụ Bạc: "Anh không cảm thấy bức tranh này treo ở đây cực kì không phù hợp sao?"
Dụ Bạc đi tới, đứng bên cạnh cô, khoảng cách giữa bọn họ vừa đủ để giao tiếp, không quá gần cũng không quá xa.
"Gu thẩm mỹ của anh không tốt lắm." Anh nói, "Nếu là em, em sẽ lựa chọn bày trí như thế nào?"
Bệnh nghề nghiệp của Ngôn Hạ không thể thu lại trong thời gian ngắn, vì vậy cô dựa theo phong cách thiết kế của mình, nói với Dụ Bạc vài cách làm thế nào để bức tranh này dung nhập với cả gian phòng.

Anh đứng bên cạnh, rất chăm chú nghe cô giảng giải, ánh mắt trước sau đều dừng lại trên người cô, ngẫu nhiên theo miêu tả của cô còn đưa mắt nhìn quanh căn phòng.

Nếu có thể, Ngôn Hạ hy vọng khách hàng mà mình gặp được, đều giống như Dụ Bạc.

Cuối cùng, Ngôn Hạ nói: "Thật ra bức tranh này của Thang Đức không đáng với cái giá mà anh đưa ra."
Cô nhìn Dụ Bạc: "Với giá đó anh có thể mua được nhiều bức tranh nổi tiếng khác."
Ngôn Hạ cũng hiếu kì, muốn biết vì sao Dụ Bạc lại mua bức tranh này với giá trên trời.

Dụ Bạc nhẹ nhàng cười rộ lên, lí do của anh lại đơn giản đến không tưởng: "Nó rất đẹp, anh rất thích, thế là đủ rồi."

Có những người vì để có được vật mình yêu thích, thường sẽ không tiếc bất cứ giá nào, đây cũng là đạo lí bình thường.

"Không giống phong cách của anh lắm." Ngôn Hạ nói.

Bởi vì Dụ Bạc trong ấn tượng của cô, không phải một người có tính cách như vậy, duy chỉ có lần, thời trung học, anh đã mua tặng cô một lọ nước hoa có vẻ ngoài hào nhoáng..

Ngôn Hạ bỏ qua suy nghĩ này, chủ đề về bức tranh và cách trang trí nó của hai người cũng kết thúc tại đây.

Thời điểm ăn sáng im lặng không một tiếng động, Ngôn Hạ từng nếm qua đồ ăn của khách sạn nổi tiếng này, cho dù có mang ra ngoài, hương vị của nó không giảm đi chút nào, nhưng cô lại cảm thấy hơi vô vị.

Sữa Bò cũng giống như cô, hôm nay hình như không có khẩu vị ăn uống, Ngôn Hạ còn chưa có đặt thìa xuống, nó đã nhảy lên đùi cô.
Dụ Bạc cũng chú ý tới động tĩnh này, anh nhìn thoáng qua màu lông tuyết trắng của Sữa Bò, nói với cô: "Nó thật dính em."
Một câu nói bình thản đánh giá tính cách của Sữa Bò.
Lúc Ngôn Hạ nhìn Sữa Bò, trên môi luôn không tự giác mà lộ ra vài phần ý cười: "Có lẽ do lúc trước nó là mèo hoang, sợ bị vứt bỏ lần nữa, nên tương đối dính lấy tôi."
Chiếc đũa Dụ Bạc đụng vào chén, phát ra tiếng vang nhỏ, không lớn lắm.

Anh cụp mắt, nói hai chữ vậy sao, ngữ khí dường như lãnh đạm hơn chút.

Nhưng khi Ngôn Hạ nhìn đến Dụ Bạc, chỉ thấy bộ dáng an tĩnh của anh, giọng nói lãnh đạm khi nãy phảng phất như do cô tưởng tượng ra.
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Sau đó Sữa Bò vẫn luôn chôn trong lòng cô không chịu đi xuống.

Thẳng đến khi cô rời khỏi nhà Dụ Bạc, nó vẫn vậy.

Anh đưa cô ra cửa, lúc rời đi Ngôn Hạ nói lời cảm ơn với anh, bỗng nhiên anh hơi hơi cúi người xuống, đặt tay trên vai cô, rồi thoáng dừng lại vài giây trên cánh tay cô.
"Lông mèo dính lên." Dụ Bạc nói, anh nhìn thoáng qua Sữa Bò đang nằm trong lòng Ngôn Hạ, tròng mắt tối tăm, sâu hút giống như được nhuộm màu mực nước đen, hệt như vực sâu không đáy.
Trực giác của động vật rất nhạy bén, nó kêu meo một tiếng, rụt rụt vào lòng Ngôn Hạ.

Ngôn Hạ từ trong tay anh quả thật nhìn thấy mấy sợi lông mèo không nghe lời dính trên quần áo cô.


Cô nghĩ tới thói ở sạch của Dụ Bạc, nhiều năm như vậy vẫn trước sau như một.

Nghĩ đến đây, lại cảm thấy người trước mắt và thời niên thiếu cũng không thay đổi mấy, trong nháy mắt, cô hình như cảm thấy thân thiết với Dụ Bạc hơn một chút.
Vì vậy Ngôn Hạ cười cười, lại nói cảm ơn thêm lần nữa.
Nếu muốn nói từ lúc cô và Dụ Bạc gặp lại nhau đến nay, từ mà cô hay nói nhất chính là từ cảm ơn.

Dường như mỗi một lần bọn họ gặp nhau, đều là do Ngôn Hạ đang cần sự giúp đỡ.
Trong phòng một lần nữa yên tĩnh trở lại, căn nhà này, từ đầu đến cuối đều rất vắng vẻ, ngoại trừ lúc có Ngôn Hạ ở đây.

Bánh Kem ngồi xổm ở cửa, cái đuôi nhẹ nhàng phe phẩy, lúc được lúc không.

Bây giờ hẳn là thời gian đi dạo, nhưng nó sẽ không cắn ống quần chủ nhân nhắc anh dắt nó đi dạo.
Dụ Bạc trở lại gian phòng Ngôn Hạ từng nghỉ ngơi, chăn đệm được sắp xếp chỉnh tề, đồ dùng bốn phía cũng không có dấu vết sử dụng qua, dường như nơi này vẫn giống như trước, chưa từng có thêm hơi thở của ai khác.

Anh kéo mở tấm chăn trắng tuyết kia ra một lần nữa, sau đó đem chính mình vùi thật sâu vào trong đó.
Anh khát vọng muốn dùng chút ít hơi thở còn sót lại của Ngôn Hạ để an ủi mình.
Chẳng qua một cái chăn liệu có thể lưu giữ mùi hương của một người bao lâu?
Dụ Bạc nắm chặt lấy chăn, gân xanh trên tay mơ hồ hiện lên.

Bánh Kem không biết đã vào đây từ lúc nào, nó yên lặng không phát ra bất cứ tiếng động nào, nhìn chủ nhân của nó.
Trong căn phòng tối tăm, ngay cả ánh sáng cũng không thể xuyên qua được, Bánh Kem nghe được tiếng cười trầm thấp phát ra từ trên giường.

Dụ Bạc ngồi dậy, một tay chống mặt, bàn tay này che đậy hết ngũ quan trên mặt anh, chỉ lộ ra hình dáng đường cong của góc mặt, in trên đó là một bóng râm thật sâu.
"Em vì sao không thể thích anh nhiều thêm một chút." Anh nhẹ nhàng, thong thả mà nói, thanh âm chất chứa một loại cổ quái, quỷ dị.
Vì con mèo đó sợ bị bỏ rơi, cho nên em liền cưng chiều nó, vậy còn tôi?
Anh cũng từng có cảm giác không an toàn nồng đậm như vậy, lúc nào anh cũng khát khao tình yêu của cô.
Dụ Bạc buông thõng tay xuống, tầm mắt anh chuẩn xác và chăm chú dừng lại trên người Bánh Kem.
Giọng điệu quỷ dị lại chậm rãi vang lên, anh đổ dồn hết tất cả nghi hoặc vào một câu, hỏi Bánh Kem: "Vì sao, vì sao cô ấy lại thích mấy thứ súc sinh như chúng mày.".

Bình Luận (0)
Comment