Ta chính là thiên kim thật trong câu chuyện giả-thật thiên kim.
Lẽ ra ta phải được sống trong nhung lụa, cao quý như vàng ngọc.
Nhưng lại phải ở nông thôn trồng trọt suốt mười lăm năm.
Mười lăm năm trôi qua, đột nhiên có người đến nói rằng ta chính là nhị tiểu thư của hầu phủ.
Ban đầu, ta không muốn về hầu phủ gì đó. Nhưng người kia lại nói có thể chữa khỏi bệnh cho bà nội.
Vậy nên, ta trở về ngôi nhà tại kinh thành.
Phụ thân hầu gia của ta đối với ta cưng chiều hết mực, mẫu thân quý phu nhân thì đối đãi đầy áy náy và quan tâm.
Ca ca có vài phần giống ta trở thành kẻ cuồng sủng muội muội.
Chỉ có Thẩm Thư, kẻ đã chiếm lấy thân phận nhị tiểu thư của ta suốt mười lăm năm, là luôn tìm cách làm khó ta.
Thậm chí nàng ta còn độc ác nguyền rủa:
“Đều tại ngươi! Ngươi cướp mất cha mẹ và ca ca của ta, sao ngươi không chết đi cho rồi!”
“Chát!”
Ta giáng ngay một cái tát vào mặt nàng.
Để cho nàng hư hỏng đến thế là đủ rồi!
Ngôi nhà này, vốn chỉ có thể có nàng thì không có ta, hoặc có ta thì không thể có nàng!