Liên Minh Huyền Thoại Phiêu Lưu Ký

Chương 29

29.

Sau vài giây kinh ngạc, Phong hắn liền trấn tĩnh lại rồi phi thân thật nhanh về trước.

Trước mắt hắn bây giờ là thân ảnh đang bất tỉnh của một thiếu nữ, à không, là tinh nữ mới đúng. Mà nói đến tinh nữ thì còn có thể ai khác ngoài Soraka.

Phong hắn có phần khó hiểu vì sự xuất hiện đầy bất ngờ của Soraka, hắn còn đang tính đến tìm cô vậy mà bây giờ lại gặp mặt trong tình huống như thế này. Phải biết con đường tắt hắn đi đây hoàn toàn không có trên bản đồ, mà theo sự đánh giá của hắn trên đường đi thì nơi này là một vùng đất khá hoang vu, hẻo lánh không có người sinh sống.

Vậy tại sao Soraka lại xuất hiện tại đây? Hơn nữa còn trong trạng thái bất tỉnh nữa?

Phong tạm thời gạt bỏ nghi vấn trong đầu mà bắt đầu kiểm tra tình trạng của Soraka. Kỳ lạ là trên người Soraka ngoài vài vết trầy xước nhẹ thì không còn vết thương nào khác đủ nặng để gây ra bất tỉnh. Hắn hơi nhíu mày nghĩ ngợi một chút rồi mới bắt đầu đánh thức Soraka. Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, hiện giờ tính mạng Irelia đang gặp nguy hiểm, cứ để Soraka dậy rồi tính sau.

- A! Cút ra...!

Phong hắn vừa động vào Soraka đã bị tiếng thét của cô làm giật mình. Sau tiếng thét, Soraka thu mình lại không ngừng run rẩy, mắt vẫn chưa có mở mà miệng lại liên tục thốt ra mấy từ "Cút ra, tránh xa ta ra,.."

Từ những biểu hiện của Soraka hắn có thể đoán được cô đang rất sợ hãi. Mắt thấy tình trạng của Soraka không khá hơn mà bên kia Irelia hơi thở càng lúc càng yếu khiến hắn đau đầu một phen. Con mẹ nó! Phải làm gì bây giờ? Làm gì bây giờ??? Sau một hồi vò đầu bứt tai hắn mới dừng lại. Không được, phải giúp Soraka tỉnh lại trước! Đúng vậy!

Nghĩ đến đó, Phong hắn nhẹ nhàng đặt Irelia nằm xuống rồi mới tới gần Soraka nâng cô ngồi dậy.

- Soraka!

- Cút ra!

- Mau tỉnh lại giúp ta!

- Cút ra!

-...

Sau mấy lần cố gắng, đáp lại hắn chỉ là hai từ "Cút ra", còn Soraka hiển nhiên vẫn chưa có tỉnh lại.

Phong hắn biết Soraka đang rất hoảng sợ nên không giận cô mà chỉ thêm lo lắng. Nếu biết kẻ nào gây ra chuyện này hắn thề sẽ cho kẻ đó ăn hành một trận a. Nhưng hiện tại e là chưa được.

Hít sâu một hơi, hắn dang rộng tay ra ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy của Soraka vào lòng, miệng không ngừng trấn an:

- Soraka...

- Cút ra!

- Ta biết cô đang rất hoảng sợ...

- Cút ra!

-... nhưng cô phải nghe ta nói...

- Cút...

-... ta là Phong đây, ta đã ở đây rồi. Mặc kệ tên kia là ai nhưng hắn đã đi rồi. Ta xin đảm bảo cô đã an toàn, vì vậy... tỉnh lại dùm ta đi, Irelia cần cô giúp!

-...

Nhận thấy Soraka không còn run rẩy nữa hắn mới khẽ thở dài một hơi. Vậy là cách này cũng có ích a!

Quả nhiên chỉ lúc sau, Soraka đã tỉnh lại. Phong hắn cũng hơi bối rối mà vội vàng buông cô ra.

- Xin lỗi! Mong cô thứ lỗi cho hành động vừa rồi của ta. Thực sự vừa rồi ta hết cách rồi...

- Không cần xin lỗi đâu, ta còn cần cảm ơn anh mới đúng a.

Nghe hắn nhắc đến chuyện vừa rồi, Soraka lại nhớ lại cảm giác ấm áp khi nãy mà hai má bỗng đỏ lên. Cũng may làn da tinh nữ của cô không giống màu da con người nên Phong hắn không có phát hiện.

Mà thực ra không phải hắn không thể phát hiện ra, với kỹ năng bị động lục quang nhãn thì thay đổi này sao qua mắt được hắn. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn bây giờ đã tập trung nên cả Irelia. Soraka cũng nhìn theo, thấy hắn tỏ vẻ lo lắng cô gượng cười, nói:

- Anh không cần lo lắng như vậy! Irelia cũng là người quen của ta, ta nhất định sẽ cứu được cô ấy. Cứ yên tâm đi.

Phong hơi gật gật đầu đồng ý nhưng trong lòng lại đang tự trách mình. Nếu khi trước nhất quyết không để Irelia tiếp tục chiến đấu thì có lẽ đã không ra nông nỗi này, nếu cô có làm sao thì đều là do hắn.

Còn đang tự trách thì hắn phải dừng lại vì phía trước đã xảy ra dị biến. Từ hai bàn tay của Soraka, một dòng ánh sáng màu xanh lục uyển chuyển thâm nhập vào cơ thể Irelia, sau đó các miệng vết thương bắt đầu hồi phục lại với vận tốc mắt thường cũng nhận thấy. Chỉ sau vài phút, những vết thương nhẹ đã hoàn toàn lành lại không một vết sẹo, sắc mặt cũng hồng hào lên không ít, chỉ còn lại vài vết thương nặng giờ còn chưa lành hoàn toàn.

Dù có đoán trước là vậy nhưng Phong hắn vẫn không tránh được kinh ngạc. Đây là gì? Đích thị là phép thuật a! Dù đến thế giới này khá lâu nhưng đây là lần đầu hắn tận mắt thấy phép thuật. Quả thật quá tuyệt vời a! Nếu so sánh thì kỹ năng hồi máu của hắn chẳng là gì so với khả năng này của Soraka. Tuy vậy, nhược điểm của cách trị liệu này là rất tốn sức của người chữa trị.

Quả nhiên là sau khi thi triển phép trị liệu xong, Soraka bất giác run lên mấy cái ngồi khuỵ xuống mặt đất, hơi thở có chút gấp gáp. Phong hắn thấy tình trạng Irelia đã không còn nguy hiểm, hiện giờ cần nghỉ ngơi nên không có đánh thức. Mà quay sang thấy Soraka có vài phần suy nhược thì không khỏi lo lắng hỏi han:

- Tình hình thế nào rồi?

Soraka nghe hắn hỏi, hơi quay sang nhìn thân ảnh Irelia đang nằm ngủ kia mà trả lời:

- Không biết Irelia chiến đấu như thế nào nhưng thương thế là rất nặng, nếu ta không kịp...

Chưa để cô nói hết, Phong đã ngắt lời.

- Ta biết cô ấy không sao. Ý ta là cô kìa Soraka! Ta thấy cô không được khỏe cho lắm!

Soraka nghe vậy có chút bất ngờ mà quay sang nhìn vào mắt hắn. Đôi mắt hai màu kia của hắn tạo cho người ta cảm giác rất an toàn, nó giống như cái ôm khi trước vậy à, rất ấm áp.

Lúc này đôi mắt màu vàng kim của Soraka đã được phủ một tầng sương mỏng, sau vài giây cô mới dừng lại, mỉm cười nói:

- Anh không cần lo lắng vậy đâu! Ta chỉ là hơi mệt một chút, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe lại liền à!

- Ừm! Vậy thì tốt rồi! - Hơi gật gật đầu, trầm ngâm giây lát, hắn nói tiếp - Từ nãy đến giờ có hơi gấp gáp nên không kịp hỏi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại nằm bất tỉnh ở đây vậy?

Nghe hắn hỏi, Soraka như nhớ lại chuyện xảy ra mà nhất thời lâm vào trầm mặc, ánh mắt lộ ra vài phần sợ hãi cùng phẫn nộ.

- Đừng lo! Có ta ở đây thì nhất định ta sẽ bảo vệ cô bằng cả mạng sống! Nhưng ta cần biết rõ mọi chuyện là như thế nào? Cô nói cho ta biết, được không?!

Ngước đầu lên nhìn gương mặt đang mỉm cười đầy chân thành của hắn, Soraka mới yên tâm thuật lại mọi chuyện.

Đại khái là trước khi viện quân Ionia tới, hai bên giao chiến rất quyết liệt nhưng phần thắng đã nghiêng về Noxus tới tám, chín phần. Xuất phát từ sự chủ quan, Warwick đã dẫn theo một nhóm quân bí mật rời khỏi chiến trường, vòng ra khu vực hậu cần Ionia.

Khu vực hậu cần là nơi những thương binh Ionia được chữa trị dưới sự chăm sóc của Soraka cùng nhiều thầy thuốc khác. Do tiền tuyến gay go nên khu vực hậu cần không có được sự bảo vệ chặt chẽ, tuy vậy, khu vực này lại nằm ở nơi rất bí mật, tuyệt đối không phải loại để cho đám người Warwick dễ dàng tìm thấy.

Nhưng không hiểu vì sao cuối cùng khu vực hậu cần vẫn bị chúng phát hiện một cách rất nhanh. Hậu quả là một cuộc thảm sát huyết tinh diễn ra ngay trước mắt Soraka khiến cô rất tức giận. Nhưng khi biết mục tiêu của chúng chính là trái tim của cô thì cô lại vừa tức giận, vừa kinh ngạc mà cũng vừa sợ hãi.

Dưới sự yểm hộ của những binh sĩ cùng thương binh, Soraka tạm thời chạy thoát khỏi kẻ địch nhưng những người yểm hộ cho cô đã không thể chạy kịp, toàn bộ họ đều bị giết, toàn bộ. Khi đó cô chỉ biết chạy và chạy, mãi cho đến khi kiệt sức và được Phong cứu.

Nghe xong mọi chuyện, Phong hắn lâm vào trầm mặc. Sự việc này thực sự là rất đáng giận khi biết bao người không sức chống trả đều bị giết không thương tiếc chỉ vì ham muốn của một người. Nhưng điều dáng lo ngại nữa là rõ ràng trong sự việc này bên Ionia có kẻ phản bội. Minh chứng cho suy đoán này chính là khi trước tòa thành phía Bắc bị quân Noxus chiếm quá nhanh, quá đơn giản và lần này là việc đám người Warwick dễ dàng tìm được khu hậu cần bí mật nữa...

Thấy Phong không nói gì, Soraka hơi cúi đầu xuống, tự dằn vặt.

- Tất cả do ta! Đáng lẽ ra khi ấy ta không nên sợ hãi mà bỏ chạy... tên Warwick đã nói là nếu như ta đi theo hắn thì hắn sẽ tha cho những người ở đó... Tất cả mọi chuyện là do ta! Do ta đã hại chết mọi người!... Hức hức...

Nói đoạn, Soraka mặc kệ trời đất mà òa lên khóc nức nở.

Phong hắn cũng không kìm được xúc động mà lại ôm lấy cô. Hắn không có ý đồ gì cả, hoàn toàn là xuất phát từ lòng thương cảm.

- Đừng tự trách bản thân nữa! Đó không phải lỗi của cô, đó là do tên Warwick độc ác kia. Cho dù khi ấy cô có đồng ý đi theo hắn thì cũng không có gì bảo đảm những người kia được an toàn cả.

Phong đưa một tay lên vuốt vuốt mái tóc bạch kim của Soraka, mỉm cười an ủi:

- Mọi chuyện qua rồi hãy để nó qua đi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa! Nhất định cô phải sống thật tốt không chỉ vì mình mà còn vì những người đã hi sinh tính mạng vì cô nữa! Yên tâm đi, nhất định ta sẽ không tha cho tên Warwick đó!... Khụ khụ...

Vừa rồi nghe hắn an ủi, Soraka tâm trạng tốt lên vài phần. Bỗng thấy hắn ho khan cô lại lo lắng vùng khỏi lồng ngực hắn, hai má còn đỏ, đôi mắt đẫm nước nhìn hắn, nói:

- Anh sao vậy? Không được khỏe? Để ta giúp nhé!

- Không có gì đáng ngại, có lẽ do thời tiết thôi! - Hắn hơi cười, khẽ lắc đầu.

Rõ ràng trời lúc này đang có gió lớn nhưng nguyên nhân hắn ho không phải do thời tiết trở lạnh mà do tác dụng phụ của Tiêu sinh, tuy vậy lần này cũng nhẹ thôi không đến nỗi bất tỉnh như lần trước nên hắn không lo lắng lắm. Chuyển mình đứng dậy, đưa mắt quan sát xung quanh một lượt hắn mới mở miệng:

- Xem ra chúng ta phải tìm một nơi trú chân qua đêm nay rồi tính vậy.

Phong hắn quyết định như vậy không phải không có lí do. Hiện giờ không còn sớm nữa, trời đã bắt đầu tối, mà qua sự phân tích của Lan thì chỉ khoảng hơn hai tiếng nữa trời sẽ đổ mưa lớn, với điều kiện thời tiết như vậy thì khả năng hắn đưa được hai người này về căn cứ là không thể. Hơn nữa, ngoài kia rất có thể đám người Warwick vẫn còn ngoan cố quanh quẩn đâu đó, nếu không cẩn thận đụng độ bọn chúng thì rất nguy hiểm.

Phong nhìn Irelia còn chưa tỉnh một chút rồi quay sang Soraka, nói:

- Giúp ta đỡ Irelia dậy rồi theo ta! Ta biết một chỗ có thể ở được cách đây không xa.

Soraka gật gật đầu đồng ý, do Irelia chưa tỉnh nên hắn vẫn phải mang theo cô trên lưng. Tiếp đó, mấy người cùng bắt đầu đi về nơi trú chân mà Phong hắn nói.

T/g: Thế là sắp thi rồi! U_U

Tuần sau có lẽ 0 chương!
Bình Luận (0)
Comment