Liệt Đồ - Cật Lật Tử Đích Miêu Ca

Chương 28

“Anh giết người lần đầu tiên là khi nào?” Bạch Tuyết giơ khẩu súng hơi, nhắm vào hàng bóng bay đầu tiên.

Ông chủ quầy súng hơi đứng bên cạnh quầy báo, đang tán tỉnh một người phụ nữ đầy đặn mặc váy ngắn cũn. Đôi mắt gian tà của ông ta cứ liếc mãi vào khe ngực sâu hút của cô ta, hoàn toàn bỏ mặc gian hàng của mình, để mặc hai thanh niên kia chơi đùa. Một cậu con trai xinh đẹp trông như một cô gái nhỏ, đi cùng một cô gái mặt mày u ám, nhìn qua như hai cô gái, có thể bày trò gì được chứ?

“Chắc là lúc tốt nghiệp tiến sĩ, năm đầu tiên mua xe. Khi đó tôi vẫn chưa mua nhà, còn thuê ở ngoại ô, mỗi ngày lái xe gần một tiếng để đi làm và về nhà. Tôi nhớ rất rõ, cũng chính năm đó, mọi chuyện bắt đầu.”

Tiêu Vũ khoanh tay đứng sau lưng Bạch Tuyết. Cô thậm chí không cần nhìn ống ngắm, cứ thế bắn một phát một, chưa đến năm giây đã dọn sạch hàng bóng bay đầu tiên. Cô quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn anh ta, “Muộn vậy à?”

“Ừ, cũng do tình cờ thôi.” Tiêu Vũ nhìn những quả bóng vỡ vụn, rồi lại nhìn bàn tay đang cầm súng của cô, gật đầu, “Trước đây, thấy rác rưởi thì tránh đi là được. Nhưng từ sau lần đó, dù thế nào tôi cũng không thể phớt lờ nữa.”

“Có lần tan làm,” anh ta vừa nói vừa tiến lên cầm lấy khẩu súng trong tay Bạch Tuyết, dùng một tay bắn liền ba phát, làm vỡ năm quả bóng, “Có một người phụ nữ vẫy xe xin đi nhờ. Tôi để cô ta lên xe, thậm chí còn cố ý đi đường vòng để đưa cô ta về. Nhưng em đoán xem?” Tiêu Vũ trả súng lại cho Bạch Tuyết, đứng sau lưng cô, dùng mũi chân khẽ đá nhẹ vào gót chân cô, ra hiệu cho cô bước chân trái lên phía trước, cúi thấp eo hơn một chút. Anh ta nâng tay cô từ phía sau, hoàn thành lần bắn thứ ba, ba phát trúng bốn.

“Cô ta đến nơi thì nhất quyết không chịu xuống, tự l.ột s.ạch quần áo, lao ra giữa đường, vừa gào thét vừa vu khống tôi quấy rối, định cưỡng hiếp cô ta. Cô ta ép tôi phải đưa tiền, nếu không sẽ báo cảnh sát.” Tiêu Vũ cười nhạt, hài lòng vỗ nhẹ lên vai Bạch Tuyết, dịu dàng nói: “Rất tốt.”

Nhưng Bạch Tuyết có vẻ quan tâm đến chuyện lần đầu giết người của Tiêu Vũ hơn. Cô nhíu mày, chớp mắt khó hiểu nhìn anh ta, “Không phải xe có camera hành trình sao?”

“Đúng thế!” Tiêu Vũ giang tay, cười bất lực, “Vừa ngu ngốc vừa xấu xa. Những kẻ như cô ta sống chỉ tổ lãng phí lương thực, nước… và mọi nguồn tài nguyên khác. Chưa kể, họ còn gây phiền phức, làm mất thời gian và sức lực của người khác. Tôi thực sự không thể hiểu nổi lý do những kẻ như thế tồn tại.” Anh ta tuyệt vọng lắc đầu.

“Em biết không, tôi thậm chí còn cho cô ta một cơ hội cuối cùng. Tôi đưa cho cô ta hai ngàn tệ để cô ta đi. Nhưng có lẽ cô ta tưởng tôi là loại ngu ngốc có tiền, mắt đảo một vòng, lại giở trò đòi thêm. Haizz… Đến Chúa cũng không cứu nổi cô ta.”

“Sau đó anh bắt đầu quét rác khắp nơi?” Bạch Tuyết chỉ vào bức tường có con Psyduck to nhất, “Lát nữa tôi muốn con đó.”

“Được.” Tiêu Vũ gật đầu, rồi tiếp tục nói: “Không hẳn là quét rác khắp nơi, tôi không rảnh đến thế. Tôi chỉ dọn sạch những thứ xuất hiện bên cạnh mình, làm ảnh hưởng đến cuộc sống và tâm trạng của tôi thôi. Em biết ngoại ô thế nào mà, đầy rẫy những thứ đó. Có lần tôi vào cửa hàng tiện lợi mua đồ, chúng còn bám theo vào trong. Mùi hôi thối của bệnh giang mai và sùi mào gà thật sự… Loại bỏ những khối u thối rữa này chẳng khác gì phẫu thuật cắt bỏ khối u trong cơ thể bệnh nhân, tất cả đều là chữa bệnh mà thôi.”

“Vậy còn tôi thì sao? Tôi hôi ở chỗ nào?” Bạch Tuyết nghe anh ta nói xong, chăm chú nhìn anh ta, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Tiêu Vũ nghe vậy, đôi mắt đen láy cong lên thành hình trăng khuyết, cười đáp: “Em đúng là ngốc thật, ai lại mang rác về nhà chứ?”

“Được rồi.” Tiêu Vũ lùi lại một bước, cười cười hất cằm về phía Bạch Tuyết, “Hàng bóng cuối cùng là nhỏ nhất, có giành được Psyduck hay không là tùy vào em đấy!”

“Hừ, coi thường ai vậy?” Bạch Tuyết lườm anh ta một cái đầy khinh bỉ, quay lại bóp cò, một phát, hai quả, thêm một phát nữa, hai quả. Nhưng đến quả bóng nhỏ nhất cuối cùng, cô bắn hai phát liền mà vẫn trượt.

Ông chủ quầy súng hơi ban nãy còn đang mải tán tỉnh cô gái bên quầy báo, lúc này cũng không màng chim chuột nữa. Anh ta lười biếng tựa vào cột điện, dán mắt vào cặp đôi kỳ lạ này, hai người có vẻ ngoài mềm mại, thanh tú, làn da đều trắng trẻo. Đến gần nhìn thì có vẻ đã ngoài ba mươi, nhưng từ xa lại giống như hai sinh viên thư sinh nho nhã, không ai liên tưởng nổi họ với súng ống.

Nhưng tư thế cầm súng bắn của họ… Người đàn ông thì có vẻ bài bản, điều này cũng dễ hiểu, có thể trước kia từng trong quân đội hoặc là dân chơi súng.

Còn cô gái kia thì mới đáng sợ. Động tác của cô không chỉ không chuẩn, mà phải nói là lộn xộn không theo quy tắc nào. Vậy mà với vẻ mặt hờ hững, chẳng mấy quan tâm, tùy tiện nâng súng bắn hai phát, tỉ lệ trúng mục tiêu gần như 100%.

Màn trình diễn này đúng là xuất sắc. Nhưng dẫu có đặc sắc thế nào, anh ta vẫn là một người làm ăn. Rất nhanh, vẻ ngạc nhiên trên mặt biến mất, anh ta uể oải cắn điếu thuốc, khoanh tay bước tới phía sau họ.

“Giải nhất hết rồi nhé! Hai người xem giải nhì đi này, có kính vạn hoa, này… còn cái cặp sách này nữa. Hai đứa con nhà cô cậu mấy tuổi rồi? Có thích Frozen không? Cặp này toàn hình công chúa này, mấy đứa bé gái thích lắm.”

“Trân Trân không thích công chúa Elsa.” Bạch Tuyết nhìn qua chiếc cặp in hình Elsa tóc trắng váy xanh, bĩu môi tỏ vẻ chán ghét.

“Nó thích công chúa Anna hơn.”

Tiêu Vũ đứng bên cạnh, nở nụ cười dịu dàng, cúi đầu nhìn cô. Sau một thoáng trầm ngâm, anh ta quay sang ông chủ quầy súng hơi nói: “Thôi vậy, con bé không thích, mang về lại làm nó cáu kỉnh.”

“Vậy thì chẳng còn gì nữa đâu nhé!” Ông chủ nhún vai, quay lại quầy, thô bạo quăng cái cặp bọc nilon vào đống đồ chơi rẻ tiền lộn xộn.

“Đi thôi.” Bạch Tuyết thản nhiên xoay người rời đi, “Tôi muốn đi mua trà sữa.”

Tiêu Vũ đứng yên nhìn bóng lưng cô đi xa, rồi quay lại mỉm cười với ông chủ, chỉ vào con Psyduck treo cao nhất.

“Nếu muốn mua con này thì bao nhiêu tiền?”

Ông chủ nhấc chân bắt chéo, tựa lưng vào ghế dựa, khói thuốc phả mờ mịt. Anh ta không nói gì, chỉ giơ một ngón tay lên.

“Được.” Tiêu Vũ mỉm cười, thò tay vào túi áo lông vũ, rút ra ví tiền, lấy một tờ một trăm tệ đưa cho anh ta.

Ông chủ hừ một tiếng, gật đầu coi như giao dịch thành công. Anh ta cúi xuống nhặt cây sào phơi đồ dài dưới đất, chẳng buồn đứng dậy, cứ thế vươn lên móc con Psyduck nhồi bông xuống, rồi đưa cho Tiêu Vũ.

“Cảm ơn, tạm biệt.” Tiêu Vũ ôm Psyduck vào lòng, mỉm cười gật đầu với ông chủ.

“Dẫn vợ cậu đến chơi thường xuyên nhé! Cô ấy bắn súng khá lắm!” Ông chủ lại đổi sang vẻ mặt tươi cười, giơ ngón tay cái lên.

Tiêu Vũ dừng bước, quay đầu lại, nụ cười càng sâu hơn, “Nhất định rồi.” Dứt lời, anh ta sải bước nhanh đuổi theo Bạch Tuyết. Cô vẫn mặc chiếc áo lông vũ màu đen, mái tóc dài cũng đen nhánh, tung bay dữ dội trong gió.

“Này!” Anh ta dúi con Psyduck vào lòng cô, cười híp mắt như đang dỗ dành trẻ con, “Phần thưởng đây!”

“Chậc, tôi không cần.” Bạch Tuyết cúi xuống nhìn con Psyduck với vẻ khinh bỉ. Hàng mi của cô quá dày, từ góc độ của Tiêu Vũ, trông cô như một con búp bê đang nhắm mắt. Hồi nhỏ, anh ta cũng từng có một con búp bê như thế. Khi đặt xuống giường, mắt nó sẽ tự động khép lại, giống hệt Bạch Tuyết bây giờ. Nhưng con búp bê đó, anh ta chỉ ôm được nửa ngày đã bị bọn trẻ lớn hơn cướp mất.

Lúc đó, anh ta không buồn. Từ nhỏ, anh ta đã không còn cảm giác buồn, vui, giận dữ. Anh ta chỉ đợi đến khi đứa trẻ lớn kia ngủ say, rồi lấy bút chì đâm vào tai nó. Sau đó, anh ta cầm con búp bê nhuốm máu trở về, giúp nó chải lại mái tóc rối bù, cột thành hai bím nhỏ, để nó mãi mãi ở bên anh ta.

“Không phải tôi thắng, tôi không cần.” Bạch Tuyết ngẩng mặt nhìn Tiêu Vũ, vẻ mặt vô cảm, “Đây chẳng lẽ là trò chơi mà anh nói?”

“Dĩ nhiên không phải!” Tiêu Vũ cười bất đắc dĩ, “Tôi đã nói rồi mà, hôm nay chỉ đơn giản là đi dạo với tôi thôi.”

Thấy cô không định cầm lấy, anh ta đành ôm Psyduck trong lòng, đi cạnh cô. Trời đông ở Lan Châu về chiều lạnh đột ngột, phố xá cũng trở nên vắng lặng.

“Em biết tại sao em thua không?” Tiêu Vũ lật qua lật lại con Psyduck, đầu và mông đều bị bung chỉ. Hơn nữa, Lan Châu là thành phố công nghiệp nặng, mùa đông ô nhiễm kinh khủng, con thú nhồi bông này bị treo ngoài trời cả ngày, miệng đã phủ đầy bụi than.

“Do tư thế sai.” Anh ta thôi không nhìn con thú nhồi bông nữa, bước chậm lại, nắm lấy tay Bạch Tuyết. Cô cũng không rút ra, có lẽ là lười quan tâm. Ánh mắt cô dửng dưng nhìn những quán nướng ven đường ế ẩm, dưới ánh đèn dầu vàng vọt, ông chủ và bà chủ ai nấy quấn tạp dề, vừa xoa tay vừa dậm chân, nhưng khuôn mặt vẫn luôn tươi cười.

“Tư thế sai thì có sao?” Bạch Tuyết hờ hững nhún vai, bước đến một quán do một nữ chủ quán đứng bán, dùng chân đá nhẹ vào băng ghế dài. Tiêu Vũ đang nắm tay cô, bị cô kéo theo ngồi xuống.

“Hai suất khoai tây thái lát đường Thông Vị.” Cô vừa nói vừa lấy hai tờ giấy ăn mỏng như cánh ve lau mặt bàn nhựa trước mặt. Lại hỏi lần nữa: “Tư thế sai thì sao chứ? Trúng đích là được rồi mà?”

Tiêu Vũ thoáng nhìn sang thau dầu ớt đỏ chói bên cạnh bà chủ quán. Bà ấy đang dùng muôi sắt, lần lượt xúc đầy muối, thì là, tiêu bột… từng muôi đều đầy ắp, trút hết vào chảo khoai tây chiên đã chín vàng.

“Nếu chỉ có một cơ hội bắn thì sao?” Anh ta thu lại ánh mắt, nửa cười nửa không nhìn vào mắt Bạch Tuyết, “Tỉ lệ trúng của em là 99%, nhưng nếu rơi vào 1% còn lại, với em mà nói, đó chính là thất bại 100%.”

“Nhưng em bắn rất giỏi.” Tiêu Vũ thấy Bạch Tuyết có vẻ hơi buồn bực, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng an ủi, “Đây gọi là thiên phú. Trước thiên phú, nỗ lực chẳng là gì cả.”

“Ừ.” Bạch Tuyết kéo dĩa khoai tây chiên về phía mình, nhận lấy đôi đũa dùng một lần từ tay Tiêu Vũ, nghiêm túc gật đầu, “Lúc tôi bệnh nặng, Từ Chiêu Lâm từng lái xe đưa tôi ra ngoài. Giữa chừng anh ta có việc phải ghé qua thao trường, bảo tôi ngồi trong xe đợi. Tôi nói tôi muốn bắn súng, anh ta còn mắng tôi một trận. Nhưng sau đó thấy tôi không vui, lại càu nhàu: ‘Thôi được rồi! Nhìn em ỉu xìu là bực mình!’ Thế là vừa mắng vừa kéo tôi vào, bắt tôi đứng xa xa xem đám ngu kia tập bắn.”

“Thật sự là ngu ngốc.” Bạch Tuyết bị khoai tây cay đến mức ho sặc sụa, mặt đỏ bừng nhưng vẫn không quên cười nhạo, “Chỉ biết học theo động tác, mà học động tác thì có ích gì? Quan trọng là bắn trúng, chỉ cần tập trung vào việc bắn trúng, tự nhiên cơ thể sẽ làm đúng động tác thôi. Bọn họ toàn tập trung sai trọng điểm.”

“Ừ.” Tiêu Vũ đẩy dĩa khoai tây của mình qua cho cô, “Mỗi người sinh ra đều đã được định sẵn phải làm gì. Cái gọi là đúng sai, đôi khi chỉ là tiêu chuẩn của thế tục. Cùng một việc, là chính nghĩa hay tội ác, đôi khi chỉ khác nhau ở thời điểm xảy ra.”

“Nghe không hiểu.” Bạch Tuyết phồng má, dứt khoát lắc đầu.

“Rồi em sẽ hiểu.” Tiêu Vũ nhoẻn miệng cười rạng rỡ, “Vừa muốn làm điều em thích nhất, vừa muốn ở bên cảnh sát Từ, hai chuyện này quá mâu thuẫn. Nhưng có khi những điều tưởng như bất khả thi, lại chính là điều có khả năng nhất.”

“Hừm.” Bạch Tuyết ăn xong phần của mình, đẩy dĩa qua một bên rồi kéo phần của Tiêu Vũ lại, “Không phải anh định giết cả tôi và anh ta sao? Chết rồi thì làm sao ở bên nhau được?”

Bà chủ quán nướng đứng cạnh nghe mà nổi da gà, tròn mắt kinh hãi nhìn chằm chằm họ. Bà ấy nhìn Tiêu Vũ, rồi lại nhìn Bạch Tuyết với vẻ mặt hờ hững như đang nói chuyện phiếm, tự hỏi có phải mình nghe lầm không.

“Ai nói cả hai cùng chết không phải là một cái kết viên mãn?” Tiêu Vũ chống cằm nhìn cô cười, “Nếu muốn ở bên cảnh sát Từ, đây cũng là một cách mà. Anh ta sẽ không còn phải giằng xé giữa tình yêu dành cho một con quái vật. Còn em, cũng không cần lo sợ bản tính không thể kiềm chế của mình sẽ làm tổn thương anh ta. Không phải đôi bên cùng có lợi sao?”

Bạch Tuyết đẩy dĩa không qua một bên, miệng vẫn phồng lên nhai chậm rãi, ánh mắt không chút khách khí mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Vũ.

“Thứ nhất, anh ta không giằng xé gì cả, anh ta đã bỏ tôi rồi. Thứ hai, đừng nói cứ như thể anh thắng chắc. Anh định dùng gì để đổi lấy mạng của hai gia đình, sáu con người?”

“Bí mật.” Đôi mắt dài của Tiêu Vũ cong lên, như ánh mắt của một con rắn. Anh ta móc điện thoại từ trong túi ra, “Nhưng để thể hiện thành ý, tôi muốn tặng Tiểu Tuyết một món quà. Xem như… tiền cược cho trò chơi?”

Anh ta mở album ảnh, đưa điện thoại đến trước mặt Bạch Tuyết.

“Hôm nay khá bận. Mới quay về Lan Châu, tôi liền ghé qua trại giam một chuyến, thăm một người. Không ngờ ông ta cải tạo tốt, được thả sớm. Đây này, xem tạo hình tôi làm cho ông ta, đẹp không?”

Động tác nhai của Bạch Tuyết dừng lại. Cô bật dậy, lập tức rời đi.

Tiêu Vũ bất đắc dĩ cười với bà chủ quán, đặt lên bàn một tờ một trăm tệ, “Không cần thối, cảm ơn.” Nói xong, anh ta ôm Psyduck đuổi theo.

“Giận rồi? Hay sợ rồi?”

“Tôi không giận, cũng không sợ. Tôi khát nước.” Bạch Tuyết đứng trước một tiệm trà sữa, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, “Tôi muốn trà sữa trân châu đen.” Cô nói xong thì quay đầu nhìn Tiêu Vũ, chỉ vào góc phải trên bảng menu.

“Được.” Tiêu Vũ đứng bên cạnh cô, gọi đồ uống. Trong lúc chờ, cô chán chường bước ra khoảng đất trống, ngẩng đầu nhìn vệt mây hoàng hôn cuối cùng tan biến nơi chân trời. Trời đã tối hẳn.

Cô rút một điếu thuốc, châm lửa bằng chiếc bật lửa màu hồng đã dùng trước đó.

“Giết ông ta là chuyện của tôi. Hơn nữa, tôi không thích trò đùa b.ệnh h.oạn của anh.”

“Tôi không có sở thích đó.” Tiêu Vũ xách trà sữa đến, đứng bên cạnh cô nhìn lên bầu trời đêm.

“Chỉ là, hình phạt ông ta đáng nhận không phải là cái chết, mà là nhục nhã. Như vậy mới công bằng. Thật ra, tôi không hài lòng với pháp luật hiện hành. Dù tội ác lớn đến đâu, cuối cùng cũng chỉ bị một phát súng hoặc một mũi tiêm. Như thế không công bằng.”

“Nói đến công bằng…” Tiêu Vũ cúi đầu, cười nhìn vào hàng mi dài như búp bê của cô, “Thật ra ban ngày tôi đã lừa em.”

Bạch Tuyết ngạc nhiên ngước mắt lên. Tiêu Vũ chăm chú nhìn cô.

“Cảnh sát Từ đã nhắn tin cho em. Tôi đã xóa nó đi. Tôi cũng không rõ vì sao. Nhưng chuyện này quả thật không công bằng. Vì thế, tôi đã nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định khôi phục lại. Điện thoại của em, tôi đặt dưới đệm ghế sofa. Về nhà là có thể thấy.”

Bạch Tuyết nhận lấy ly trà sữa từ tay Tiêu Vũ, hút một ngụm, “Ngọt quá.” Rồi cô ném lại cho anh ta.

Anh ta cúi đầu uống một ngụm, cười gật đầu, “Ừ, lâu lắm rồi mới được nếm thứ ngọt như thế này.”

Bạch Tuyết ngửa đầu nhìn Tiêu Vũ, im lặng. Anh ta cũng cúi đầu nhìn cô, im lặng cười. Hai người đứng đó một lúc. 

Tiêu Vũ lùi lại một bước, nhẹ giọng nói: “Hôm đó em sẩy thai, cảnh sát Từ bước ra khỏi phòng bệnh rồi bật khóc. Vậy nên tôi nghĩ, dùng ‘người yêu không thể buông bỏ’ để miêu tả vị trí của em trong lòng anh ta, chắc cũng không sai.” Anh ta nhét Psyduck vào tay Bạch Tuyết, ngẩng đầu thở ra một làn khói trắng giữa đêm đông lạnh giá. “Đến lúc rồi, tôi cũng phải quay về nơi mọi chuyện bắt đầu. Lá rụng về cội mà.”

Anh ta nâng khuôn mặt lạnh buốt của cô, nhẹ chạm vào chóp mũi cô.

“Trò chơi bắt đầu rồi, Tiểu Tuyết. Cố lên nhé. Vì người em yêu, đừng để thua tôi.”

Bình Luận (0)
Comment