Liệt Đồ - Cật Lật Tử Đích Miêu Ca

Chương 29

Lúc Bạch Tuyết đi thang máy xuống tầng 13, trời đã chín rưỡi tối. Cô đứng trong hành lang nhìn quanh một lượt, cuối cùng đưa tay gõ cửa phòng 1301, trên cửa dán một bức tranh thỏ con do trẻ em vẽ.

“Ai vậy?”

Là giọng một người đàn ông, trầm thấp, khó chịu. Chỉ nghe qua cũng có thể tưởng tượng được gương mặt cau có mất kiên nhẫn của anh ta.

Bạch Tuyết đứng trong bóng tối chờ anh ta mở cửa, cũng bực bội bĩu môi, lầm bầm một câu: “Đồ đàn ông bẩn thỉu.”

Cửa mở ra, một người đàn ông trung niên cao lớn đứng ngược sáng. Dưới chiếc áo len màu xanh đậm, anh ta mặc một chiếc quần dài đen mặc ở nhà. Tổng thể màu sắc tối trầm kết hợp với đường nét sắc lạnh, góc cạnh trên gương mặt anh ta càng làm tăng thêm vẻ uy nghiêm. Chưa kể đến vết sẹo dữ tợn ở đuôi mắt, dù ngược sáng vẫn có thể thấy rõ, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ tạo ra áp lực vô hình.

“Tìm ai?” Anh ta nhìn cô từ trên cao, giọng điệu rõ ràng mang theo địch ý. Thực ra, không chỉ đối với cô gái trẻ đang mặc chiếc áo khoác gió đen đứng trước cửa, mà dường như anh ta sinh ra đã có sự thù địch với tất cả mọi người. Nói tóm lại, đây là một người đàn ông khó ưa.

“Tôi tìm Triệu Thời Dư.” Bạch Tuyết ngẩng đầu nhìn anh ta, nói chậm rãi từng chữ.

Câu nói này khiến người đàn ông ngẩn ra. Một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi lại muốn tìm con trai chín tuổi của anh ta? Anh ta chống tay lên cửa, nhíu mày, quan sát kỹ người phụ nữ trước mặt.

Một khuôn mặt rất dễ nhận diện, chính xác hơn là một khuôn mặt đầy mâu thuẫn. Đôi mắt sâu và hàng lông mi dài đặc trưng của dân tộc thiểu số, làn da trắng nhợt nhạt đến mức trông như bệnh tật, chiếc mũi diều hâu sắc nét, và một luồng khí lạnh lẽo bao trùm lấy cô, vừa mềm mại lại vừa cứng rắn, diện mạo non nớt như một đứa trẻ nhưng giữa hàng lông mày lại mang theo vẻ lãnh đạm, già dặn, giống như đã nhìn thấu mọi sự đời.

“Là cô? Cô tìm con trai tôi làm gì?” Giọng điệu của người đàn ông càng thêm gay gắt, gần như là chất vấn.

Bạch Tuyết nghiêng đầu nhìn anh ta một lúc, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Anh cũng họ Triệu à?”

“Cô nói gì?” Người đàn ông tưởng mình nghe nhầm, trừng mắt nhìn cô, giọng nói cao hơn một bậc vì kinh ngạc.

Bạch Tuyết ngẩng cao cằm, hàng lông mi dày rậm khẽ cụp xuống, ánh mắt hờ hững, dáng vẻ như một kẻ lưu manh nhỏ, “Anh không họ Triệu, tôi tìm người nhà họ Triệu thì liên quan gì đến anh?”

“Cô!” Người đàn ông vừa giận vừa sửng sốt, mắt gần như muốn lồi ra. Anh ta còn chưa kịp bùng nổ thì từ phòng khách phía sau vang lên một giọng nữ dịu dàng: “Ai vậy?” Ngay sau đó, hai cái đầu, một lớn một nhỏ thò ra.

“Dì Tiểu Tuyết!” Cái đầu nhỏ nhanh chóng lao ra trước, chen đến trước mặt ba mình, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên nhìn Bạch Tuyết, “Dì còn đau không? Dì đến tìm ba con để khám bệnh à?”

“Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.” Một người phụ nữ nhỏ gầy, đeo kính gọng vàng, mặc váy ngủ trắng bước ra từ phòng khách, dùng khuỷu tay đẩy người đàn ông sang một bên. Chị cùng con trai đứng ở cửa đón Bạch Tuyết vào nhà. Hai mẹ con đều có nụ cười rụt rè, giọng nói nhẹ nhàng, khiến không khí xung quanh dường như cũng trở nên tươi mát hơn.

Bạch Tuyết lập tức đứng thẳng lưng, bước vào nhà với dáng vẻ hiên ngang như thể đây là nhà của mình. Cô liếc nhìn người đàn ông, do dự đứng yên một lúc rồi hỏi: “Có cần thay giày không?”

“Tất nhiên là…”

“Không cần, không cần! Mau vào đi!” Người phụ nữ còn chưa đợi chồng lên tiếng đã vội vàng cười tủm tỉm mời Bạch Tuyết vào phòng khách. Người đàn ông vẫn đứng ở lối vào, mặt đầy khó chịu, phản đối: “Này, anh vừa lau sàn xong đấy!” Nhưng chẳng ai trong nhà để ý đến anh ta. Một lớn một nhỏ đều vây quanh cô gái nhỏ nhợt nhạt kia, chẳng biết đang xem thứ gì. Anh ta nhân lúc vợ quay lưng lại, hung hăng trừng mắt với Bạch Tuyết, sau đó khoanh tay, lê dép lẹp kẹp đi vào thư phòng.

“Đẹp quá!” Cậu bé tên Triệu Thời Dư không nhìn thấy sự “bất kính” của ba mình đối với mẹ, lúc này đang chống hai tay lên ghế sofa, gần như sắp bò lên đùi Bạch Tuyết, ánh mắt không thể rời khỏi khung ảnh gỗ cô đặt trên đùi.

“Ôi, thật sự rất đẹp!” Người phụ nữ cầm tách trà nóng đi tới cũng không nhịn được mà bị món quà của Bạch Tuyết thu hút. Chị đặt trà lên bàn, cúi người xuống, chăm chú nhìn vào khung ảnh. Trong đó có hai bông hoa mai màu đỏ được gấp bằng giấy nhăn, một lớn một nhỏ dựa vào nhau. Từng cánh hoa đều sống động như thật, thoạt nhìn cứ ngỡ là tiêu bản thực vật, nhưng lại có thể nhìn thấy những đường vân của giấy khi quan sát gần.

Không ngờ cô gái bé nhỏ, nhợt nhạt như hồn ma này lại có đôi tay khéo léo đến vậy, tác phẩm này có thể gọi là nghệ thuật cũng không ngoa. Quả nhiên, con gái dân tộc thiểu số vừa xinh đẹp lại vừa tinh tế!

“Dì Tiểu Tuyết, dì có thể dạy con không?” Cậu bé cắn môi, do dự rất lâu, đến mức vành tai đều đỏ bừng. Cuối cùng, cậu bé lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi: “Nếu như dì rảnh?”

“Được.” Bạch Tuyết cúi đầu, nhìn những sợi lông tơ mỏng manh trên mặt cậu bé, hờ hững đáp lại một tiếng. Vì cô quá lạnh nhạt, nên hai mẹ con đứng trước mặt cô đều ngẩn ra trong giây lát, không biết cô đồng ý hay từ chối.

Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên. Mái tóc dài đen nhánh của chị buông hờ phía sau, có vài lọn rơi xuống, mềm mại như những sợi dây leo quấn quanh cổ áo ngủ trắng. Chị lười biếng, dịu dàng, đôi mắt hạnh trong veo, ánh lên tia sáng lấp lánh khi nhìn Bạch Tuyết.

Thật đẹp. Bạch Tuyết nghĩ. Có lẽ, nội tâm chị ấy cũng yên bình như vậy nhỉ?

“Nếu tôi có thể quay lại.” Bạch Tuyết nhìn người phụ nữ, nghiêm túc nói, rồi lại nhìn đồng hồ trên tường, “Muộn rồi, tôi còn phải đi đón xe.” Dứt lời, cô đặt khung ảnh lên bàn trà, đứng dậy bước ra ngoài.

“Đón xe muộn như vậy sao?” Người phụ nữ cũng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nhíu mày, lo lắng nhìn cô, “Trễ quá rồi.”

“Ừm, tôi có việc gấp.” Bạch Tuyết quay lưng đi về phía cửa, không nhanh không chậm, nhưng vô cùng kiên định.

“Ồ… Vậy thì, Chu Vinh?” Người phụ nữ đứng tại chỗ, lưỡng lự một lát rồi gọi về phía thư phòng, “Chu Vinh, đưa Tiểu Tuyết ra bến xe đi nhé~” Giọng chị dịu dàng uyển chuyển.

Hai giây sau.

Bạch Tuyết nghe thấy tiếng ghế trong thư phòng bị kéo lê, rồi có tiếng bước chân lẹp xẹp chậm rãi vang lên.

Người đàn ông bước ra với gương mặt cau có. Vừa nhìn đã thấy cô gái nhỏ nhợt nhạt kia đang cười nham hiểm, ánh mắt tràn đầy vẻ hả hê. Nếu cái miệng nhỏ kia có thể há lớn hơn, chắc giờ nó đã cười toét đến tận mang tai rồi.

Anh ta không vui nhìn vợ mình một cái, nhưng khi quay sang Bạch Tuyết, vẻ mặt uất ức không dám nói gì lập tức biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lùng đầy chán ghét, “Đi thôi.”

Bạch Tuyết đi sau anh ta, vẫy tay chào tạm biệt hai mẹ con. Cậu bé vừa vẫy tay vừa giòn giã gọi: “Tạm biệt dì Tiểu Tuyết! Sớm quay lại nhé!”

Người đàn ông đi trước sải bước dài mở cửa đi ra, bấm thang máy. Bạch Tuyết quay đầu nhìn ánh đèn ấm áp lần cuối, sau đó cùng anh ta bước vào bóng tối lạnh lẽo.

Người đàn ông tên Chu Vinh khoác một chiếc áo phao đen, đứng bất động nhìn cửa thang máy. Thang máy đi xuống trước, xuống tận tầng -2 rồi mới đi lên.

“Nửa đêm mà mặc thế này, đi ăn trộm à?” Chu Vinh đột nhiên lên tiếng, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ nhìn chằm chằm vào cửa thang máy. Có lẽ do thói quen nhiều năm, tư thế đứng của anh ta vô cùng ngay ngắn, lưng thẳng tắp, gương mặt sắc lạnh và nghiêm nghị. Nhưng điều không hợp với vẻ bề ngoài chính trực đó là anh ta rất thích kéo dài giọng khi nói chuyện, một câu vốn bình thường qua miệng anh ta lại lập tức trở nên cay độc và châm chọc.

Nhưng Bạch Tuyết chẳng thèm để tâm đến anh ta.

Cửa thang máy mở ra, cô vào trước, anh ta theo sau, đứng ngay vị trí gần cửa.

“Đi cứu chồng tôi.” Bạch Tuyết cúi đầu, hàng mi đen dày che khuất ánh mắt, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

“Hả?” Chu Vinh như nghe được một chuyện nực cười, khóe môi nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ chế giễu, nhìn cô từ trên xuống dưới. Bộ đồ leo núi đen và đôi giày chuyên dụng thoạt nhìn có vẻ chuyên nghiệp, nhưng mặc trên người cô lại có cảm giác như một đứa trẻ đang mặc đồ người lớn, trông vô cùng lố bịch.

“Chỉ cô?” Anh ta cười đến mức không khép miệng lại được. Đôi mắt dài và hẹp khi không cười thì rất nghiêm túc, nhưng một khi nở nụ cười, đặc biệt là kiểu cười khinh miệt khi đánh giá người khác, ánh mắt sắc bén lập tức trở nên châm chọc đầy khó chịu.

“Chỉ tôi.” Bạch Tuyết lạnh lùng liếc anh ta một cái, sau đó lại cúi đầu.

“Một mình tôi là đủ.”

“Hừ, con nhóc ba tấc cũng tự tin gớm.” Chu Vinh cười khẩy, thu lại ánh mắt chế giễu, ngẩng đầu nhìn con số đỏ chói trên bảng điện tử thang máy đang nhảy chậm rãi: 10, 9, 8…

“Người trẻ tuổi, mạng chỉ có một mà thôi.” Anh ta nhìn con số đang nhảy, thở dài đầy ẩn ý, “Chồng cô tôi từng gặp rồi, là cảnh sát đúng không? Hừ, nếu không biết còn tưởng anh ta là xã hội đen đấy. Nếu ngay cả anh ta còn rơi vào tình cảnh đó, cô đi cũng chỉ có nước nộp mạng thôi.”

Anh ta nói rồi quay sang nhìn cô, lắc đầu. Cô nhóc này đến mét sáu còn chưa chắc đã tới, còn đòi cứu người? Không bị bắt làm con tin là may rồi, “Muốn cứu thì cũng không đến lượt cô.”

“Liên quan gì đến anh?”

Cửa thang máy mở ra, Chu Vinh bước ra trước, Bạch Tuyết theo sau. Nhưng vừa ra khỏi cửa thang máy, cô lập tức vượt lên trước anh ta.

“Đúng là không biết phép tắc, tôi bao nhiêu tuổi, cô bao nhiêu tuổi? Cô nói chuyện với bậc trưởng bối như vậy đó hả?” Chu Vinh cau mày, bước theo sau cô, giọng điệu trách móc.

Anh ta nhớ đến lần trước tình cờ gặp hai vợ chồng này trong tiệm bánh ngọt. Lúc đó, con nhóc chết tiệt này còn kỳ lạ hơn bây giờ. Cô ta mang bụng bầu ngồi trên ghế hút thuốc, giống như bị rút mất linh hồn, cứ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Chồng cô ta vội vã chạy vào tiệm bánh, vừa gọi điện thoại vừa đến quầy thanh toán, cầm theo bánh dâu và hai ly cà phê rồi lại vội vã chạy ra. Đặt đồ trước mặt cô ta xong cũng chẳng nhìn cô ta lấy một cái, chỉ ngồi đối diện tiếp tục gọi điện, nói tiếng Thượng Hải.

Chu Vinh đã lâu lắm rồi không nghe thấy giọng Thượng Hải, nên vô thức nghe thêm vài câu. Càng nghe càng nhíu mày, mười câu thì hết tám câu là chửi bới, liên tục chửi đối phương không trông nổi người, làm cảnh sát kiểu gì vậy?

Sau đó có một đoạn anh ta không nghe, đến khi nghe lại, gã cảnh sát đó đã đổi giọng, nói chuyện lễ độ hơn hẳn.

Chu Vinh là bác sĩ, không cần người ta nói thẳng cũng có thể đoán được, đây chắc chắn là một cuộc đối thoại giữa người nhà bệnh nhân và bác sĩ.

Gã cảnh sát đó nói rằng tình trạng của vợ mình không ổn, hay là thôi không đến Bạch Ngân nữa, đưa cô ta về Thượng Hải chữa bệnh đi, ở bên anh ta thì anh ta yên tâm hơn, tránh để cô ta “không kiểm soát được.”

Còn không kiểm soát được cái gì, anh ta không nghe tiếp nữa.

Trong lúc nói chuyện, điếu thuốc trên tay con nhóc này sắp cháy đến ngón tay rồi, vậy mà cô ta vẫn chẳng có chút phản ứng nào, cứ thất thần suy nghĩ tận đâu đâu. Tàn thuốc đã sắp bén đến da, chồng cô ta một giây trước còn cau mày cúi đầu nhắn tin, giây tiếp theo đã vươn tay rút điếu thuốc trong tay cô ta, dập tắt trong gạt tàn một cách thuần thục, cứ như đã làm việc này cả triệu lần, đã thành phản xạ vô thức.

Hừ, thế nên con nhóc này chẳng phải là một đứa được nuông chiều hư hỏng, mắc bệnh công chúa đến đáng ghét sao? Cha mẹ chiều chuộng không đủ, còn tìm thêm một ông chồng lớn tuổi để tiếp tục chiều. Không chút phép tắc, không chút quy củ. Nếu không phải vì sợ bà già ở nhà lải nhải mãi không dứt, anh ta còn lâu mới thèm tiễn cô ta ra bến xe! Đưa xuống thang máy đã là quá rộng lượng rồi!

“Nể mặt con trai và vợ chú, tôi nhắc chú mấy câu nhé, chú Chu, hôm nay chú đã phạm ba sai lầm chí mạng.”

Bạch Tuyết vừa thong thả bước đi trên vạch vàng của bãi đỗ xe, vừa lơ đãng lên tiếng. Giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng trong không gian rộng lớn và trống trải thế này, lại vang vọng đến mức đáng sợ.

“Thứ nhất, chú không nên để tôi vào nhà. Dù vợ và con trai chú có thích tôi đến đâu, tôi cũng chỉ là một người xa lạ.” Cô đột nhiên xoay người, đi lùi về phía trước, nở một nụ cười ranh mãnh nhìn Chu Vinh, “Ngoài cái tên Bạch Tuyết ra, các người biết gì về tôi không? Thậm chí, tôi có thật sự tên là Bạch Tuyết không, các người cũng chẳng biết. Vậy mà cũng có thể để tôi đường hoàng bước vào nhà sao?”

“Thứ hai, dù chú có ghét tôi đến đâu, có không muốn nhìn thấy tôi đến mức nào, chú cũng không nên để tôi một mình với vợ con chú trong phòng khách.”

“Trong giỏ may bên cạnh tivi có một cây kéo. Trên bàn trà có một con dao gọt trái cây. Khác nào thả cừu non vào chuồng sư tử?”

Bạch Tuyết nheo mắt, thích thú quan sát ánh mắt dần dần trở nên kinh hãi của người đàn ông trung niên trước mặt.

Ánh mắt này, cô quá quen thuộc rồi.

Mẹ cô, bạn học, thầy cô, thậm chí là những người bạn mà cô từng có trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tất cả những ai từng cố gắng tiếp cận cô, dù ban đầu có thân thiện và vui vẻ đến đâu, cuối cùng cũng đều biến thành sợ hãi và ghê tởm.

Cứ như thể ban đầu, họ nhìn thấy một chiếc váy trông khá đẹp, nhưng khi đến gần hơn, mới phát hiện trên đó đầy rẫy rận rệp.

Và lý do thì quá đơn giản.

Chỉ là vì cô luôn nói sự thật. Hoặc chỉ làm những việc bình thường đến không thể bình thường hơn.

Ví dụ như lần đó, cô cho thỏ ăn, con thỏ cắn cô. Cô cho nó hai cơ hội, nó vẫn tiếp tục cắn. Thế nên cô giết con vật nhỏ vô ơn đó.

Hay con chó Teddy bẩn thỉu mà mẹ cô nuôi, suốt ngày động dục. Có lần nó ôm lấy chân cô mà cọ xát. Cô đá nó một phát. Không mạnh lắm. Nó nằm im, không động đậy nữa. Không chết hẳn, nhưng sùi bọt mép, cả người co giật. Vậy nên cô đá thêm một phát nữa. Cho nó đỡ đau đớn.

Rồi nó cứng đờ, đôi mắt trừng trừng nhìn cô. Cô nghĩ, đã chết rồi, mổ ra xem thử thì có gì mà không được chứ? Nhưng mẹ cô vừa chỉ vào mặt cô mắng là con đĩ nhỏ, vừa ôm con chó chết bị moi hết nội tạng khóc đến xé gan xé ruột. Ông bà ngoại mất cũng chưa thấy bà ta đau lòng đến thế.

Có gì sai đâu? Cô chỉ là có thù tất báo mà thôi.

Thế giới này chỉ mang đến cho Bạch Tuyết sự thất vọng và hoang mang.

Cô nhìn đủ biểu cảm sững sờ của Chu Vinh, sau đó xoay người dừng bước, hất cằm về phía một chiếc xe.

“Đây là xe nhà chú phải không? Ngày tôi mới dọn đến, tôi đã thấy con trai chú bước xuống từ chiếc xe này.”

Cô đứng cạnh anh ta, ngang hàng mà đứng. Hai người cứ thế im lặng một lúc, cuối cùng vẫn là Bạch Tuyết lên tiếng trước, giọng nhỏ nhẹ: “Sợ rồi à? Chú sống đến tuổi này còn tưởng ai cũng giống như chú sao? Con người vốn là một loài đa dạng, trong đám đông sẽ luôn có vài kẻ vốn chẳng phải con người. Trông thì có vẻ là một miếng pudding ba tấc, hoặc một kẻ xinh đẹp vạn người mê, nhưng giết chú và cả gia đình chú, đối với bọn họ có khi chỉ là hứng thú nhất thời, mà còn dễ như trở bàn tay.”

Bạch Tuyết ngửa mặt lên, không chút cảm xúc nhìn Chu Vinh, “Vậy nên nói đến sai lầm chí mạng cuối cùng của tối nay, chú Chu à, cái miệng của chú quá độc, dễ khiến người ta nảy sinh sát ý lắm.” Nói xong, cô lùi lại một bước, rồi thêm một bước, lùi vào màn đêm, “Tiễn đến đây thôi chú Chu, nhớ kỹ lời chú nói đi, mạng chỉ có một, không chỉ chú, mà cả hai kẻ ngu ngốc nhà chú cũng thế. Những gì nên nói tôi đã nói hết rồi. Chú cứ ghét tôi đi, tạm biệt!”

Chu Vinh chỉ thấy cô xoay người, lặng lẽ biến mất vào bóng tối. Hóa ra cô đi nhanh như vậy, chân ngắn, tầm thấp, vèo một cái đã đi xa rồi.

“Nhóc con.” Bạch Tuyết nghe thấy Chu Vinh kéo giọng lười biếng gọi cô, theo phản xạ dừng bước quay đầu lại.

Khoảng cách giữa họ đã xa lắm rồi. Anh ta cau mày, vẻ mặt đầy chán ghét nhìn cô.

“Quả thật, cô rất đáng ghét.”

Bạch Tuyết nhìn chằm chằm anh ta, nheo mắt đầy vẻ đe dọa như một con mèo.

Bất chợt, anh ta bật cười. Đôi môi mỏng nhếch lên, hàng chân mày sắc lạnh bỗng chốc mềm mại thành một đường cong.

“Mau về sớm đi, con trai tôi còn đợi cô dạy nó gấp hoa mai đấy.” Nói xong, anh ta xoay lưng vẫy tay mà không hề ngoảnh lại, bước đi thẳng.

Bạch Tuyết nhìn theo bóng lưng anh ta khuất dần, thu lại ánh mắt, đội nón lưỡi trai đen lên, rồi hoàn toàn biến mất trong màn đêm.

Bình Luận (0)
Comment