Liệt Đồ - Cật Lật Tử Đích Miêu Ca

Chương 30

Hai giờ sáng, bến xe vắng tanh, không một bóng người. Đêm khuya hiếm khi có ai đến Bạch Ngân, huống hồ đây còn là vùng ngoại ô hẻo lánh nhất của Bạch Ngân.

Thế nhưng, bên ngoài bến xe lại vô cùng náo nhiệt. Cứ đi vài bước là có thể nhìn thấy một hoặc vài căn phòng nhỏ xập xệ sáng lên ánh đèn hồng mờ ám. Sau những tấm rèm ren sặc sỡ, thấp thoáng bóng dáng chao đảo của những con người. Trước cửa và ven đường, vài ba người phụ nữ tụ tập thành nhóm, ngậm thuốc lá, vừa trò chuyện vừa cười mắng. Đôi môi đỏ rực của họ nổi bật giữa màn đêm đen kịt. Đa phần là phụ nữ ngoài ba bốn mươi, trang điểm đậm, lúc nào cũng phì phèo điếu thuốc trên tay. Làn da chảy xệ, gương mặt mệt mỏi, nhưng tất cả đều mặc váy da bó sát và áo hai dây ôm ngực. Mỡ bụng bị siết chặt đến mức tràn ra khỏi váy, trong khi b.ộ ng.ực xập xệ run lên bần bật theo từng trận cười lớn.

Trong số đó, có một người phụ nữ đứng lặng bên lề đường. Cô kẹp điếu thuốc giữa môi, nhả khói thành từng vòng, đối mặt với những ánh mắt khinh miệt hoặc tò mò của đám phụ nữ kia. Tiếc rằng dáng người quá thấp, lại còn khoác chiếc áo gió rộng thùng thình, che kín thân hình vốn chẳng có gì đáng nhìn. Nếu không phải mái tóc dài xõa xuống từ chiếc mũ lưỡi trai đen, thoạt nhìn chẳng khác nào một cậu trai con con.

“Hừ, tên chó già đó chắc đang chìm trong mật ngọt rồi.” Cô nghiêng đầu, thích thú nhìn lại những ánh mắt đầy địch ý kia. Những người phụ nữ này quây quần bên nhau, khiến cô nhớ đến những con mèo con, chó con mà mình từng thấy ở chợ chim cá cảnh. Chúng cuộn lại thành một đống để sưởi ấm, dù có run bần bật vì lạnh cũng chẳng chịu mặc thêm một chiếc quần ngoài lớp tất đen, hoặc đơn giản là chọn một chiếc váy dài hơn. Chỉ vì muốn được đàn ông đi ngang qua nhìn lâu thêm một chút, chẳng khác nào những con vật bé nhỏ đang chờ được bán đi.

“Lần sau phải xích vài gã đàn ông đến đây.” Cô thầm nghĩ, “Ừ, phải là những gã đẹp trai như Tiêu Vũ, đứng tr.ần tr.ụi ngoài đường, chắc chắn đắt khách lắm. Như vậy mới công bằng.”

Nhưng ngay lập tức, cô lại cảm thấy không hài lòng. Cô chẳng thích kiểu người như Tiêu Vũ, cũng không muốn ngủ với anh ta. Anh ta có bất lực hay không, cô cũng chẳng quan tâm.

Ừm… Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm vô tận, không một ngôi sao nào. Chính là cảm giác đó, khi bị Tiêu Vũ đè xuống, một khoảng không đen kịt, chẳng có gì cả. Anh ta có lẽ đã cảm nhận được sự khô khốc của cô mà thất vọng. Cô từng muốn nói với anh ta rằng chuyện này không liên quan gì đến việc anh ta có bất lực hay không. Nó liên quan đến những thứ còn xa hơn thế… xa hơn cả sự xuất hiện của Từ Chiêu Lâm. Vì nó quá xa xôi nên không thể thay đổi được nữa.

Người đàn ông đó và Tiêu Vũ là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Ông ta có mái tóc ngắn cũn, vừa thô vừa đen. Đôi mắt khi nhìn người khác như một cái móc câu, khiến người ta sợ hãi, theo bản năng không dám rời đi, như thể bản thân có tội.

Cô nhớ có lần, cô ôm con búp bê trong tay, còn ông ta thì ngồi trên ghế sô pha. Lúc đó, Bạch Kiến Quốc và mẹ cô đều không có ở nhà. Ánh nắng buổi trưa rực rỡ, trong không khí tràn ngập những hạt bụi lơ lửng. Ông ta cứ nhìn cô như thế, rồi bảo cô đến ngồi cạnh mình, chỉ đơn giản là ngồi một lát thôi. Nhưng trong đầu cô khi ấy chỉ toàn suy nghĩ về chuyện mình đã giết con thỏ nhỏ, không biết có phải đã bị ông ta phát hiện hay không.

Cô ngồi xuống bên cạnh ông ta, bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy váy của con búp bê, đến mức mồ hôi túa ra.

“Con giết một con thỏ rồi.” Cuối cùng, cô vẫn quyết định “tự thú,” ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn ông ta, “Chú sẽ đánh con chứ?”

“Tại sao lại giết nó?” Ông ta không cúi đầu nhìn cô, cũng không cười, chỉ lơ đãng nhìn đồng hồ treo tường.

“Nó cắn con, con đã cho nó hai cơ hội rồi mà!” Cô dụi vào cánh tay ông ta. Cánh tay ấy cũng cứng ngắc, chẳng mềm mại chút nào. Cô ôm chặt lấy nó, giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm ra trước mặt ông ta. Trên làn da trắng nõn, hai vết cắn rướm máu hiện rõ.

“Vậy sao…” Ông ta cúi xuống nhìn tay cô, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé, xoa nhẹ. Tay ông ta rất khô, rất nóng, phần hổ khẩu có một lớp chai sần, cọ vào bàn tay mềm mại của cô đến đau rát. Nhưng cô vẫn không nỡ rút tay về.

Thế nhưng, rất nhanh sau đó, ông ta buông tay cô ra. Vì mẹ cô đã về đến nhà.

Cánh cửa mở ra.

Tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên lười biếng, vừa nghe đã biết chủ nhân của nó lại phát tật lười, giẫm lên giày cao gót như thể đang đi dép lê. Bà ta lúc nào cũng lười biếng, quần áo chỉ cần tiện tay lấy từ tủ rồi khoác lên người, tóc tai búi đại một búi, lòa xòa vài lọn trước mặt là xong. Bà ta chẳng bao giờ dùng mỹ phẩm, rửa mặt chỉ với nước sạch, trang điểm lại càng là chuyện xa xỉ, chỉ có lúc quá rảnh rỗi mới hứng lên làm vài nét cho vui.

Dù là vậy, từ khoảnh khắc nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ, người đàn ông trên ghế sô pha đã lập tức dán chặt ánh mắt về phía cửa. Ánh mắt sắc bén như móc câu, sáng rực đến đáng sợ, như thể có một cơn giận đang cuộn trào. Cô nhìn ông ta mà sợ hãi, sợ ông ta sẽ đánh mẹ mình.

Nhưng nhiều năm sau, khi cô cũng trở thành một người phụ nữ, nhớ lại ánh mắt ấy, cô mới thấy nó chói mắt đến mức nào. Đó nào phải là tức giận? Đó là tình yêu không chút kiêng nể, là ánh mắt như thể cả thế giới này đều không tồn tại, con gái ruột cũng không tồn tại, chỉ có duy nhất người phụ nữ trước mặt ông ta, người đang lê đôi giày cao gót màu da, mặc chiếc váy đen nhăn nhúm, búi tóc lỏng lẻo, nơi đuôi mắt đã hằn sâu những nếp nhăn, ngay cả chân mày cũng phủ đầy sương giá.

“Dù thế nào thì giết thỏ con cũng là sai, sau này không được làm vậy nữa. Nếu còn tái phạm, chú sẽ đánh vào mông con đấy!”

Ông ta thậm chí còn thấy tâm trạng tốt hơn, cúi xuống hôn lên trán cô, sau đó đứng lên, có phần bối rối nhìn người phụ nữ, “Về rồi à? Anh vừa xong nhiệm vụ, Tiểu Tuyết mở cửa cho anh vào.”

Tay ông ta không biết đặt vào đâu, nhưng đôi chân trong đôi giày cảnh sát lại rất thành thật, không dừng lại một giây nào, chỉ vài bước đã lao đến, bế thốc người phụ nữ đang cầm túi nilon với gương mặt dửng dưng rồi xông thẳng vào phòng ngủ, sập cửa lại.

Cà rốt và khoai tây lăn lông lốc khắp sàn. Cô ngồi trên ghế sô pha, ôm con búp bê, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng chói chang, những chiếc lá cây xanh mướt đung đưa trong gió. Xung quanh tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng r.ên rỉ ngắt quãng của người phụ nữ vọng ra từ căn phòng đóng kín, vừa như chịu tra tấn, vừa như đắm chìm trong khoái lạc tột cùng…

Nhiều năm sau, cô đã làm rất nhiều chuyện xấu, sóc con, chim sẻ nhỏ, thậm chí cả con chó Teddy mà mẹ nuôi… Nhưng ông ta chưa từng đến dạy dỗ cô, dù chỉ một lần.

“Sao anh chưa bao giờ hỏi em?”

Vào một buổi trưa cũng nắng rực rỡ như vậy, người phụ nữ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những tán lá xanh của cây ngô đồng héo rũ dưới cái nắng gay gắt, rồi cất tiếng hỏi người đàn ông đang nằm bên cạnh,

“Anh không tò mò sao? Tại sao em lại ở bên anh?”

“Chẳng có gì đáng để hỏi cả.” Anh nhìn lên trần nhà, lồng ngực phập phồng dữ dội dần lắng lại, “Động cơ không quan trọng, chỉ có sự thật mới quan trọng. Bởi vì con người là loài giỏi lừa dối nhất.”

“Nhưng em chưa bao giờ lừa anh nhé!”

Người phụ nữ đột ngột xoay người, trừng mắt nhìn anh.

“Anh đâu có nói em.” Anh bật cười, véo nhẹ vào eo trần của cô.

“Anh đang nói chính mình, anh đang tự lừa mình đấy.”

“Hừ, đã chó lại còn tỏ vẻ sâu sắc.”

Bạch Tuyết nhớ lại quá khứ, bĩu môi đầy khinh bỉ. Nhưng nhắc đến chuyện lừa dối… Một nụ cười gian xảo lướt qua môi cô. Cô búng điếu thuốc xuống đất, nhanh chóng bước về phía đám phụ nữ cao thấp mập ốm trước mặt, quan sát họ dưới những ánh nhìn đầy cảnh giác.

“Cô!”

Cô chìa tay, chọc vào một người phụ nữ mặc áo khoác da đen và váy da nâu. Cô ta là người trẻ trung và xinh đẹp nhất trong đám, tóc dài đen mượt, trang điểm mắt khói, đang đứng dựa vào tường rít thuốc.

Bị chọc bất ngờ, cô ta nhướng cao cặp lông mày mảnh như lá liễu, hất tay Bạch Tuyết ra một cách dứt khoát.

“Đ* m*! Mày điên à?”

“Giọng cũng được đấy.” Bạch Tuyết gật đầu hài lòng, móc ra 500 tệ từ túi quần, vẫy vẫy trước mặt cô gái, “Giúp tôi một chuyện.”

Cô chỉ về phía bốt điện thoại công cộng, “Gọi một cuộc điện thoại, nói mấy câu mà các cô hay nói, hỏi xem có cần dịch vụ không, thế thôi. Sao nào?”

Cô gái trẻ nhìn tờ tiền, rồi nhìn lại cô, vẻ mặt giãn ra đôi chút nhưng vẫn đầy cảnh giác, “Chỉ vậy thôi? Hết rồi?”

“Ừ.” Bạch Tuyết gật đầu, nhưng nhanh chóng như sực nhớ ra điều gì đó, lại “ồ” một tiếng, “À đúng rồi! Nếu anh ta thực sự muốn gọi dịch vụ, tôi sẽ đi cùng cô. Giá cả lúc đó mới bàn, thế nào?”

“Lúc đó mới bàn?” Cảnh giác hoàn toàn biến mất, cô gái trẻ liếc nhìn Bạch Tuyết từ đầu đến chân, nở một nụ cười khinh bỉ, “Một đêm một ngàn, không mặc cả!”

“Yên tâm.” Bạch Tuyết nháy mắt tinh quái, “Chắc chắn còn hơn một ngàn, vì nếu tôi thực sự đi với cô, việc cô phải làm sẽ còn mệt hơn ngủ với đàn ông nhiều đấy.”

Từ Chiếu Lâm cao khoảng 1m88, nặng 80 kg. Nếu chia đều ra thì ít nhất phải mất hai tiếng. Nhưng cô gái này khi nãy vung tay đánh Bạch Tuyết cũng khá khỏe, có lẽ chỉ cần một tiếng là xong.

“Thế tiền đặt cọc có nên tăng không?” Cô gái trẻ cười nhạo, mi mắt lấp lánh ánh kim tuyến dưới ánh đèn neon.

“Một ngàn, đây!” Bạch Tuyết rút thêm 500 tệ, cộng với tờ tiền lúc trước, nhét thẳng vào túi áo khoác da của cô ta.

“Được!”

Dù sao cô ta cũng còn trẻ, ít suy nghĩ, búng điếu thuốc xuống đất rồi nhanh chóng theo Bạch Tuyết đến bốt điện thoại công cộng. Cô ta nhấn số theo dãy số Bạch Tuyết viết trên lòng bàn tay.

Chuông reo rất lâu nhưng không ai nghe máy. Cô gái nhíu mày, nhún vai, ra hiệu bất lực với Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết ra hiệu bảo cô ta tiếp tục chờ.

Sau một hồi chuông dài, cuối cùng đầu dây bên kia cũng nhấc máy. Cô gái lập tức đổi sang giọng quyến rũ, tựa vào tấm kính của bốt điện thoại, mơn trớn dây điện thoại, miệng tuôn ra một tràng nào là “cô đơn lạnh lẽo,” nào là “khít chặt ướt át”…

Bạch Tuyết nghe cô ta thở d.ốc nói một tràng dài, không khỏi một lần nữa cảm thán: quả nhiên nghề nào có chuyên môn của nghề đó.

Nhưng lời khen chưa kịp thốt ra thì đã thấy sắc mặt cô gái cứng đờ, trợn mắt đầy khó tin. Cô ta dúi mạnh ống nghe vào mặt Bạch Tuyết, trừng mắt: “Này! Chồng cô bảo cô nghe máy!”

Nói xong liền dứt khoát đặt điện thoại xuống, đẩy cửa bước ra ngoài. Vừa đi vừa lớn tiếng quát với đám chị em bên ngoài: “Mẹ nó chứ, thứ ngu…”

Phần sau của câu chửi bị cánh cửa kính đóng sầm một tiếng ngăn lại, chỉ còn lại tiếng vang vọng trong không gian.

Bạch Tuyết cầm lấy ống nghe đang bị dây điện thoại treo lủng lẳng, vung vẩy qua lại, bực bội “A lô!” một tiếng: “Sao anh biết…”

“Em tưởng tiền là gió thổi đến chắc? Một ngàn tệ mà dám phát bừa hả?”

Bạch Tuyết còn chưa nói hết câu đã bị đối phương cắt ngang, giọng nói trầm thấp, đầy khó chịu.

“Tôi tiêu tiền của anh chắc?” Bạch Tuyết trợn mắt, hậm hực hừ lạnh một tiếng. Đầu dây bên kia im lặng, chỉ có tiếng hô hấp đều đặn. Hai người giằng co một lúc lâu, hàng chân mày của Bạch Tuyết càng lúc càng nhíu chặt, đôi môi bị cắn đến trắng bệch. Cuối cùng, cô nghiến răng hằn học phun ra một câu: “Không nói thì cúp đây!”

Dứt lời, cô giáng mạnh ống nghe xuống, phát ra một tiếng “cạch” đầy dứt khoát, rồi đẩy cửa lao ra ngoài, bước chân gấp gáp, vang lên từng tiếng “cộp cộp cộp” trên đường. Vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa: “Đáng lẽ phải để gã ta gi.ết ch.ết anh mới đúng!”

Chỉ tiếc là gió quá lớn, lời nguyền rủa sắc bén kia bị thổi tan tác, tản mát đến mức chẳng còn nghe rõ.

Một đám phụ nữ dõi theo cô gái nhỏ bé mặc đồ đen kỳ quái đó, từ buồng điện thoại đi thẳng một mạch về hướng trạm xe. Đến quầy bán vé, cô đột ngột dừng bước, ngay lúc đó, trong túi áo hay trong túi xách vang lên tiếng chuông điện thoại réo rắt. Cô siết chặt nắm đấm nhỏ của mình, đứng sững lại, nhìn nhân viên bán vé còn đang ngái ngủ một lúc lâu, rồi đột ngột thò tay vào túi quần lôi ra một chiếc điện thoại mới tinh, chưa có ốp lưng.

“A lô!”

Hóa ra cô gái nhỏ bé, u ám này cũng có thể phát ra giọng nói lớn đến vậy, vang dội đến mức cả quảng trường bến xe còn đọng lại dư âm.

Cô nghe đầu dây bên kia nói gì đó, sau đó quay đầu, ngẩng lên, đảo mắt tìm kiếm trong hàng loạt khách sạn xung quanh bến xe. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở một chỗ nào đó, hạ điện thoại xuống, hai cánh tay rũ xuống hai bên người. Dưới vành nón lưỡi trai đen, đôi mắt long lanh của cô bất động, hơi thở phả ra hóa thành sương, đọng lại trên hàng mi dài mượt. Ánh đèn neon lòe loẹt chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt của cô.

Cô thật sự không hợp với nơi này. Dù cảnh tượng xung quanh có tràn đầy d.ục v.ọng như một bộ phim khiêu dâm, thì khuôn mặt cô vẫn trong trẻo như một thứ ánh sáng thánh khiết, không hề liên quan đến tì.nh d.ục.

———

“Anh yêu chị ta đến vậy à?”

Liêu Thiên Du nhếch mép cười đểu, trông đến mức chỉ còn thiếu nước viết hẳn câu “Đối diện gương mặt đó mà anh vẫn cương nổi sao?” lên trán. Thật ra, người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống lúc này cũng không sao giải thích được vì sao hôm ấy mình lại đi một vòng lớn chỉ để tới ngân hàng bé tẹo chẳng hơn gì một nhà vệ sinh công cộng.

“Bạch Tuyết có ở đây không?” Anh gỡ kính râm xuống, hỏi người phụ nữ mập sau quầy bằng một giọng điệu cứng nhắc. Bên cạnh cô ta còn có một thực tập sinh, người này đáp rằng hôm nay Bạch Tuyết được nghỉ.

“Cho tôi địa chỉ.” Anh ngồi phịch xuống trước quầy, cầm lấy cây bút bi bị buộc bằng sợi dây cùng một tờ giấy nháp, nhìn chằm chằm vào người trong quầy bằng ánh mắt vô cảm, lặp lại bằng tiếng phổ thông: “Địa chỉ, đưa tôi.”

Nếu nói trong gần hai mươi năm làm cảnh sát, có lần nào Từ Chiêu Lâm lợi dụng chức quyền vì tư lợi cá nhân, thì có lẽ chính là ngày hôm đó.

“Có biết chỗ nào bán kem sữa hay trà sữa gì hình gấu nhỏ, thỏ con không?” Vừa cúi đầu viết địa chỉ, anh vừa hỏi thực tập sinh bằng giọng chậm rãi, “Các cô gái chắc biết hết mà, đúng không?”

Cho đến giờ, anh vẫn không quên được ánh mắt sững sờ mà cô thực tập sinh và người phụ nữ mập sau quầy trao đổi với nhau. Quả thật, liên hệ một cảnh sát trung niên Thượng Hải cao lớn, cục súc, một cái nhìn là biết chẳng ưa gì người ngoài, với một cô gái trẻ u ám, lầm lì, vừa mở miệng đã nói “Tôi chẳng biết gì hết”, đúng là khó tưởng tượng nổi.

Phải rồi, anh nghĩ gì vậy? Động cơ là gì?

Từ Chiêu Lâm vén rèm cửa nhìn người phụ nữ mặc nguyên một cây đen đang đứng trong màn đêm, chính anh cũng thấy khó hiểu. Quả nhiên, con người ta chẳng bao giờ hiểu được chính mình.

Giống như cô, cũng không biết lúc nào mình ướt át và khít chặt nhất, từng thớ thịt mềm như những chiếc miệng nhỏ nóng bỏng đang siết chặt lấy anh không rời.

Đó là khi cô ôm chặt anh gọi “Ba” ngay trước khi lên đỉnh.

Đó là lần họ đang làm tình dở, Trân Trân lơ mơ tỉnh dậy, bước ra khỏi căn phòng nhỏ, gõ cửa phòng họ.

“Ba ơi, ba đánh mẹ hả? Mẹ khóc lớn quá!” Hôm sau, Trân Trân ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn chớp chớp, hỏi anh bằng giọng non nớt.

Anh không biết phải giải thích thế nào. Là một người ba, có những chuyện không thể mở miệng nói ra, vì tối hôm đó anh đã không kiềm chế nổi bản thân.

“Ba à, để Trân Trân nghe với.” Cô bám lấy vai anh, li.ếm vành tai anh, thì thầm vào tai anh, luồn tay vào tóc anh xoa nắn. Nhưng anh không hất cô xuống. Anh bị cái khe ướt át chặt khít của cô siết chặt đến mất lý trí, ôm ghì lấy cô, bóp chặt eo cô, đâm sâu vào cái miệng nhỏ bé tận sâu trong cơ thể cô, cắn răng dày vò nơi mềm mại nhất của cô bằng tất cả căm hận.

Khi đắm chìm trong d.ục vọ.ng, con người mới thể hiện bản chất thật nhất của mình.

Nhưng ngay cả khi chân thật nhất, anh vẫn phải lừa dối bản thân, lừa mình rằng người Bạch Tuyết yêu là Từ Chiêu Lâm, chứ không phải người ba đã vắng bóng của cô.

Song, rốt cuộc anh cũng không phải kẻ giỏi tự lừa dối mình. Anh chưa từng nói cho cô biết, rằng anh từng đến Lan Châu.

Một mình.

Không chỉ một lần.

Anh đến để gặp người đàn ông đã bị anh tống vào tù—Bạch Kiến Quốc.

Mỗi lần đến, anh chỉ hỏi người đàn ông lầm lì đó đúng một câu: “Ba ruột của Bạch Tuyết là ai?”

Lần đầu tiên anh gặp Bạch Kiến Quốc, tức là ba vợ trên danh nghĩa của mình, Bạch Tuyết đã mang thai được bốn tháng.

Bạch Tuyết cứ quấy lên rằng mình không còn xinh đẹp nữa, không chịu chụp ảnh cưới, hôn lễ cũng không tổ chức. Cuối cùng, chuyện kết hôn chỉ đơn giản là hai gia đình xa lạ tụ họp ăn một bữa cơm.

Từ Chiêu Lâm nhớ rất rõ, lúc đó họ đặt bàn tại nhà hàng Phố Giang Lục Hiệu.

Ông bà ngoại của Bạch Tuyết vốn là người Thượng Hải, dễ dàng sắp xếp. Bạch Kiến Quốc và mẹ Bạch Tuyết cùng đáp chuyến bay từ Lan Châu đến Thượng Hải trong ngày.

Dù sao con gái cũng lấy chồng, dù có vô tâm đến đâu, bậc làm cha mẹ cũng phải xuất hiện một lần trong dịp này. Mọi chuyện đều hợp tình hợp lý.

Nếu nói Bạch Tuyết và Từ Chiêu Lâm có điểm chung gì, thì có lẽ chính là việc người thân trong gia đình ít ỏi đến mức đáng sợ. Nhà Bạch Tuyết dù sao cũng có thể kéo ra được vài người, còn nhà Từ Chiêu Lâm thì dứt khoát chỉ có một mình anh. Hai nhà ngồi chung một chỗ mà còn không bằng khí thế của một nhà khác.

“Xin lỗi mọi người, mẹ con ở Úc rồi.”

Đây là lời giải thích của anh với mẹ của Bạch Tuyết, vì trên bàn ăn chỉ có mỗi bà ta là mặt mày cau có. Còn chưa kịp ngồi xuống ghế, bà ta đã hỏi thẳng một câu: “Người nhà cậu đâu?” Ông bà ngoại của Bạch Tuyết lập tức biến sắc, dưới bàn liên tục kéo áo bà ta mấy cái.

Kiêu ngạo lấn lướt, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp. Nói thật, Từ Chiêu Lâm cũng hơi ngạc nhiên. Bạch Tuyết hoàn toàn không thừa hưởng chút nhan sắc quyến rũ đầy dục cảm hay sự khôn khéo tinh ranh của mẹ mình. Nhưng nếu nói là không giống chút nào thì cũng không đúng, bởi ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo khi nhìn người của hai mẹ con lại y hệt nhau.

Còn người hoàn toàn không giống chính là ba của cô.

Ấn tượng mà Bạch Kiến Quốc để lại cho anh là một người đàn ông nhỏ bé, nhu nhược, bị bà vợ xinh đẹp mạnh mẽ của mình quản chặt đến mức không dám thở mạnh. Vừa ngồi vào bàn đã khúm núm cầm ly rượu đi vòng qua kính anh, với ai cũng giữ khuôn mặt già nua mà cười nịnh nọt. Duy chỉ có đối với Bạch Tuyết là không, thậm chí ông ta còn chẳng thèm nhìn cô lấy một lần. Người không biết còn tưởng hai cha con họ chẳng hề quen nhau.

Ban đầu, Từ Chiêu Lâm chỉ cảm thấy hai cha con họ không giống nhau, từ diện mạo đến tính cách chẳng có lấy một điểm chung. Cho đến ngày mưa ấy…

Cô rất sợ trời mưa, cứ đến những ngày thời tiết thế này là lại nổi cơn cáu kỉnh. Hôm đó, hai người họ lại cãi nhau chỉ vì một chuyện vặt vãnh. Hình như là do anh đưa bé Trân Trân sáu tháng tuổi đi tiêm vắc-xin nhưng lại quên mua thứ gì đó cho cô. Cô khóc lóc ầm ĩ, còn anh tức giận mắng cô đầu óc có vấn đề, không ai dạy dỗ, rồi bảo nếu muốn khóc thì cút về quê mà khóc, để ba mẹ cô dạy cô cách làm người.

“Để mẹ tôi nhìn ba tôi xâm lại tôi một lần nữa sao?”

Tiếng gào thét điên cuồng của cô khiến đèn trần trong phòng khách rung lắc, phát ra những âm thanh kẽo kẹt vang vọng trong không gian tĩnh mịch.

“Em nói gì? Em lặp lại lần nữa xem?”

Từ Chiêu Lâm ôm chặt Trân Trân đang sợ hãi đến mức không dám khóc, kinh hãi nhìn Bạch Tuyết, “Ba em… em…”

“Anh nghĩ tôi giống ông ta sao? Đồ ngu.”

Bạch Tuyết nghiêng đầu nhìn anh bằng ánh mắt trống rỗng, nước mắt chảy ròng ròng trên khuôn mặt. Một bên dây váy ngủ trễ xuống, để lộ nửa bầu ngực. Tiếng gào xé họng ấy đã rút cạn sức lực của cô. Cô bỏ mặc người chồng và đứa con đang sững sờ trong phòng khách, lững thững bước về phòng ngủ như kẻ mộng du, ngủ một giấc liền một ngày một đêm. Đến khi tỉnh dậy, cô một mình ăn sạch một phần gà rán KFC size đại gia đình, sau đó lại vui vẻ ngồi xem tivi…

Có những lúc, Từ Chiêu Lâm cảm thấy ông trời vẫn còn có mắt. Khi cảnh sát Lan Châu đến khám xét nhà Bạch Tuyết, họ thực sự đã tìm thấy bằng chứng. Phải cảm ơn Bạch Kiến Quốc, kẻ đàn ông hèn nhát cả đời nhưng lại có một lòng tự tôn méo mó điên loạn. Ông ta đã giữ lại một chiếc ga giường dính máu, một chiếc q.uần l.ót nhỏ có vết tinh dịch, cùng một bức ảnh chụp một thiếu nữ tr.ần tr.uồng co quắp dưới chân giường… giống hệt như những tấm vải trắng lưu giữ trinh tiết của các cô gái thời phong kiến, bị khóa chặt trong một chiếc hộp gỗ có ổ khóa.

Hôm bị bắt, một cảnh sát đã vi phạm kỷ luật. Khi bắt ông ta, anh ta đã đá gãy hai chiếc xương sườn của ông ta ngay tại chỗ.

“Bạch Tuyết rốt cuộc là con ai?” Từ Chiêu Lâm lại một lần nữa cầm ống nghe, vô cảm nhìn người đàn ông mặc đồ tù xanh đang ngồi phía bên kia tấm kính. Vẫn giống như mọi lần trước, ông ta cúi đầu im lặng. Khuôn mặt sưng vù vì bị đánh, môi bị xé rách hết lần này đến lần khác, máu khô chồng lên vết nứt mới, mím chặt, không nói một lời.

Từ Chiêu Lâm cứ thế lặng lẽ nhìn ông ta, yên lặng chờ hết giờ thăm tù. Đến khi chuẩn bị gác máy, anh chợt thấy ông ta ngẩng đầu lên.

“Mày nghĩ nó thích mày à?” Đôi mắt sưng húp chỉ còn một khe nhỏ ánh lên tia sáng dâm ô. Ông ta hé miệng cười khùng khục, máu và nước dãi chảy xuống cằm, “Con đĩ đó thích một thằng bạn đại học, một thằng công tử bảnh bao, khác mày một trời một vực. Nhưng mà ba nó thì giống mày đấy.”

Vừa nói, ông ta vừa lấy từ trong tay áo ra một tấm ảnh, dù nhanh chóng bị cai ngục quát tháo tịch thu, nhưng Từ Chiêu Lâm vẫn kịp nhìn thấy.

Ảnh được chụp tại nhà. Một người phụ nữ xinh đẹp và một bé gái khoảng sáu, bảy tuổi ngồi sát nhau trên ghế sô pha, người phụ nữ tươi cười rạng rỡ ôm con gái, nhìn thẳng vào ống kính.

Cô bé rõ ràng không có được sự tự tin như mẹ, trông có phần u ám, nép sát vào mẹ mình, lạnh lùng nhìn người chụp ảnh.

Cách họ không xa, trên một chiếc ghế đơn, một người đàn ông có làn da sẫm màu ngồi tựa lưng, áo sơ mi cảnh sát mở cúc trên, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay rắn rỏi. Đôi mắt sắc bén kia, dù đang cười, vẫn ánh lên vẻ bức người, không chút e dè mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người phụ nữ…

“Sao hả? Tao đã biết con đĩ đó không bình thường từ sớm rồi. Nó chẳng phải chỉ muốn được ba nó làm thịt sao? Mà tao chính là ba nó, tao—”

Chưa kịp nói xong, Bạch Kiến Quốc đã bị một dùi cui nện thẳng vào lưng. Ông ta rú lên thảm thiết như một con thú bị đánh đến chết.

“Ông Bạch nghĩ nhiều rồi.” Từ Chiêu Lâm cười nhạt với ông ta, “Tôi chỉ muốn tìm hiểu về thân thế của vợ mình thôi. Làm nghề này, chúng tôi chỉ xét sự việc, không xét lòng người.”

Sau đó, anh không bao giờ đến thăm Bạch Kiến Quốc nữa. Cho đến hôm qua, anh nhận được một cuộc điện thoại, Bạch Kiến Quốc được thả rồi. Nhưng có kẻ đã tuyên án tử hình ông ta. Một vụ giết người tra tấn tàn khốc, mà dùng hai chữ “tra tấn” thôi cũng không đủ để hình dung cái chết thê thảm của ông ta. Viên cảnh sát phụ trách hiện trường khi ấy là một cậu tân binh vừa mới mặc cảnh phục không bao lâu. Cậu ta đi một chuyến rồi, e rằng cả đời này cũng không thể mặc lại bộ đồng phục ấy nữa…

“Tiểu Tuyết, lên đây đi.”

Từ Chiêu Lâm đứng bên cửa sổ, nhìn người phụ nữ đang đứng trước cổng bến xe đường dài. Khuôn mặt tròn nhỏ ngẩng lên, hướng về phía anh. Cô thật là phiền phức. Làm sao có thể có một người phụ nữ phiền phức đến mức này chứ? Vừa ngang ngược vừa lười biếng, lúc nào cũng chìa tay ra đòi hết thứ này đến thứ khác. Không đi làm tử tế, cũng chẳng chịu chăm con, lại còn mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội bẩm sinh. Làm sao anh có thể để một kẻ nguy hiểm như vậy ở bên cạnh Trân Trân được?

Nhưng mỗi lần anh muốn ly hôn, chỉ cần cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, ánh mắt như muốn nói: “Anh không cần em nữa đúng không? Em biết mà, anh không cần em nữa.”

Là anh lại mềm lòng, như thể bị rút sạch xương sống, chẳng còn chút sức lực, bất chấp tất cả mà ôm chặt lấy con quỷ nhỏ lang thang này, vùi cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, rồi nói: “Haizz… hết cách rồi. Kết hôn rồi chẳng lẽ lại ly hôn? Ai bảo người Thượng Hải bọn anh coi trọng tinh thần hợp đồng chứ?”

Nhưng lần này thì sao? Anh phải làm gì đây?

“Ngoài trời gió lớn, lạnh lắm. Lên đi.”

Nói xong, anh cúp máy. Hai tay rũ xuống, mềm nhũn, chiếc điện thoại trượt khỏi tay, rơi xuống đất vang lên một tiếng cạch khô khốc. Anh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang do dự bước về phía mình từ bến xe đường dài kia, khẽ thì thầm như mơ: “Lên xe, chạy đi, đừng bao giờ quay lại nữa.”

Editor: Thật sự thì edit đến đây mình cũng không biết có nên edit tiếp không nữa. Vì cái chi tiết ai cũng nghĩ nữ chính yêu ba ruột mình á. Sợ mọi người chửi nữ chính rồi chửi tam quan tác giả, editor. Mọi người nghĩ sao? Tác giả không viết rõ về chuyện này nên mình cũng thấy phân vân lắm. Nhưng theo cảm nhận của mình thì không phải nữ chính yêu ba ruột, mà kiểu như ám ảnh tâm lý á. Với lại ẻm cũng điên điên mà, càng thích làm chuyện khác người, lúc quan hệ với na9 gọi ổng là ba chắc cũng kiểu tình thú vợ chồng thôi. Còn việc nam chính giống ba ruột nữ chính, chuyện này thấy cũng bình thường, bởi phong thái giống nên nữ chính mới ấn tượng, mới để ý chứ? Mà ẻm hay cà khịa chồng mình lắm nha, không chọc ổng tức thì không vui.

Bình Luận (0)
Comment