Từ Chiêu Lâm không có tâm trạng đùa giỡn với cô, vòng tay qua vai cô dịu giọng dỗ dành: “Tiểu Tuyết, nghe lời anh, em đi trước đi. Chuyện còn lại cứ để anh lo. Ngày tháng sau này còn dài, chờ đến khi tất cả qua rồi, nhất định sẽ có cơ hội gặp lại. Anh chỉ cần em sống thật tốt là đủ.”
“Thật sao?” Bạch Tuyết ngáp một cái, đẩy anh ra, xoay người lại, nhắm mắt, chậm rãi nói như tụng kinh: “Không có anh, ngày tháng của em cũng coi như chấm hết. Đến lúc đó em sẽ giết sạch một lượt, từ Lan Châu đến Thượng Hải rồi quay lại, giết đến khi nào chán thì thôi. Anh đừng không tin, trong mắt em, người bình thường chẳng khác gì một con hoẵng ngốc nghếch. Đến lúc gặp Diêm Vương, em sẽ bảo tất cả đều là do Từ Chiêu Lâm hại. Anh chắc chắn muốn đuổi em đi chứ?”
“Em nhất định phải ép anh bắt em sao?” Từ Chiêu Lâm thấy cô mềm cứng không ăn, cơn giận bốc lên, chống tay ngồi dậy, quát thẳng vào lưng cô.
“Anh nhất định phải ép em giết người sao?” Bạch Tuyết cũng chẳng chịu thua, lập tức xoay người hét lên với anh.
“Em đã bao giờ nghĩ đến Trân Trân chưa? Hả? Mẹ là kẻ giết người? Vậy người ta sẽ nhìn con bé thế nào?” Từ Chiêu Lâm giật mạnh chiếc mền, ngồi bật dậy, nhíu mày nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, nghiêm giọng chất vấn.
“Ồ!” Bạch Tuyết cũng bật ngồi dậy, trừng mắt nhìn anh trong bóng tối, “Mẹ nó chứ, em còn tưởng anh thương em cơ đấy, hóa ra lại là vì cái đứa con hoang đó à?!”
“Nó là con gái em! Em sinh ra nó! Con hoang?” Từ Chiêu Lâm tức đến không nói nổi, ngồi đó ngơ ngác một lúc lâu, “Mà nói thật, một cô gái như em, sao chửi bậy dữ vậy? Học từ đâu ra vậy hả? Thô tục!”
“Thô tục?” Bạch Tuyết không chịu thua, trừng mắt nhìn anh, “Ai thô tục hơn ai hả? Chẳng phải là học từ anh sao? Đồ chó già!”
Cô túm lấy cái gối, ném thẳng vào mặt anh, sau đó kéo mạnh mền, “Bộp” một tiếng, cả người đổ ập xuống giường.
“Em ngủ đây! Đừng làm phiền em!” Cô giận đến mức thở hồng hộc, còn người phía sau lại im lặng, ngoan ngoãn không lên tiếng nữa, nhưng cũng không nằm xuống, chỉ dựa vào đầu giường.
Bạch Tuyết quá mệt, cơn giận đốt cháy nốt chút sức lực cuối cùng của cô. Vừa nhắm mắt, cô đã có cảm giác như rơi xuống đáy vực sâu, ngón chân lạnh buốt, gần như mất hết cảm giác. Cô ngủ giống như một con rắn đang ngủ đông, càng ngủ càng lạnh. Nhưng chính hơi ấm truyền từ lòng bàn chân khiến ý thức cô có chút tỉnh táo.
Cô mở mắt, trống rỗng nhìn vào bóng tối. Hơi ấm ấy dâng lên từ lòng bàn chân, dần lan ra khắp đôi chân và sống lưng. Mùi thuốc lá vương vất phía sau tai, bao trùm lấy chóp mũi cô.
“Em không giết người.” Trong cơn mơ màng, Bạch Tuyết thì thầm với người đàn ông phía sau, “Bây giờ em không nói dối nữa, anh có tin không?”
“Anh tin.” Bàn tay anh vươn tới, đặt lên trán cô, khẽ vuốt ve giữa chân mày, như đang dỗ dành một đứa trẻ vào giấc ngủ.
“Xạo chó, anh hoàn toàn không tin em.” Bạch Tuyết hừ lạnh một tiếng, “Rồi anh sẽ hối hận.”
Từ Chiêu Lâm không đáp, chỉ khẽ xoa gáy cô, “Không phải nói sẽ nói chuyện với anh sao? Mới đó đã ngủ rồi?”
“Nói chuyện gì?” Bạch Tuyết trợn mắt, khó chịu nhíu mày.
“Về tên bác sĩ của em đó. Làm cảnh sát bao nhiêu năm, anh chưa thấy ai đẹp trai như vậy… chỉ là… có chút ẻo lả?”
Từ Chiêu Lâm chậm rãi nhai từng chữ, không biết phải diễn tả thế nào về cảm giác của mình vào khoảnh khắc bước ra khỏi phòng bệnh và nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi ấy đứng trong góc tường.
Anh đã gặp nhiều kẻ có vẻ ngoài âm u yếu ớt, vốn cũng chẳng để tâm lắm. Nhưng ít nhất bọn họ đều là người sống, biết thở, biết khóc, biết cười, có thể nhìn ra cảm xúc trên khuôn mặt. Còn anh ta thì không. Khuôn mặt xinh đẹp ấy như một chiếc mặt nạ da người. Nếu không cười, không động đậy, đứng yên ở đó chẳng khác nào một ma-nơ-canh không chút hơi thở.
Anh ta đã nhìn thấy anh. Ánh mắt anh ta nhìn anh, như một kẻ săn mồi từ xa xa phát hiện ra con mồi của mình, chuyên chú đến mức đáng sợ, ngay cả nhịp thở cũng cố tình nhẹ đến mức gần như vô hình.
Anh ta cười. Ngay khoảnh khắc Từ Chiêu Lâm bước ra từ phòng bệnh, anh ta liền mỉm cười.
Độ cong nơi khóe môi vừa vặn, nhưng đôi mắt đen thẫm chẳng có chút ý cười, như một mặt hồ đóng băng, lạnh lẽo và trống rỗng.
“Chào anh.” Anh ta nhìn vào mắt Từ Chiêu Lâm, mỉm cười gật đầu, “Tôi là bạn của Bạch Tuyết.”
Từ Chiêu Lâm theo phản xạ đưa tay lau mắt, nghiêng đầu dựa vào tường, lạnh lùng nhìn anh ta từ trên xuống dưới.
“Bạn.” Anh nhấn mạnh từ này, nghiền ngẫm hàm ý bên trong, “Vậy thì mong anh giữ đúng khoảng cách của một người bạn. Đừng để tôi phát hiện ra điều gì khác.”
Nói xong, anh xách áo khoác lên, mắt đỏ ngầu, quay người rời đi. Mái tóc rối như ổ quạ, người đầy mùi máu và mồ hôi. Người kia vẫn mỉm cười tiễn anh đi xa, lặng lẽ chế giễu sự cứng rắn giả tạo của anh.
“Có gì để nói chứ? Em với anh ta có gì đâu.” Bạch Tuyết nhún vai, cảm thấy câu hỏi này thật vô nghĩa.
“Lúc đó chẳng phải em còn làm loạn đòi ở lại Lan Châu, muốn sống chết bên anh ta sao?” Anh cười, chọc vào vùng da quanh vết thương của cô, “Sao giờ lại đánh nhau rồi?”
“Ở chung một thời gian, không hợp.”
“Anh ta bị bất lực à?” Anh cười hỏi.
Bạch Tuyết bỗng mở to mắt trong bóng tối. Bên ngoài, mưa đá đã ngừng, chỉ còn những bông tuyết lớn rơi xuống đất.
Trên con phố trống trải, những cô gái bên đường lại bắt đầu cười nói, chửi mắng, rao bán thân thể mình.
“Từ Chiêu Lâm, anh đang thẩm vấn em sao?” Cơn buồn ngủ của Bạch Tuyết tan biến, chỉ còn cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo như con đường đầy tuyết ngoài kia, “Anh không phải nhớ em. Cũng không phải muốn nói chuyện với em. Anh đang thẩm vấn em.”
“Anh không có ý đó, chỉ là hỏi vu vơ thôi.” Từ Chiêu Lâm ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cầm lấy bật lửa và hộp thuốc lá trên tủ đầu giường. Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, “Xoẹt”, ánh lửa bùng lên trong bóng tối, soi rõ đôi mày nhíu chặt của anh, rồi nhanh chóng tắt lịm.
Cô ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ do tuyết rơi, hoặc có lẽ vì trời đã gần sáng, ánh sáng nhạt nhòa len lỏi trong màn đêm.
“Từ Chiêu Lâm, nếu em có thể giúp anh dụ hung thủ ra, dù có vứt em đi, anh cũng không quan tâm đúng không?”
“Em đang nói linh tinh gì vậy hả? Anh chỉ hỏi một câu, sao em lại suy diễn ra lắm thứ như vậy?” Từ Chiêu Lâm khàn giọng nói, trong giọng điệu không hề có chút tức giận.
“Em không thích anh ta, thì chuyện anh ta có bất lực hay không liên quan gì? Hay là anh nghĩ chỉ cần anh ta ‘được’, em sẽ lên giường với anh ta? Trong mắt anh, em dễ dãi đến vậy sao?”
“Em không tùy tiện sao?” Từ Chiêu Lâm cười trêu, “Nếu em không tùy tiện, vậy đứa bé từ đâu mà có?”
“Anh còn mặt mũi nói em? Anh tìm gái, anh không tùy tiện chắc?” Bạch Tuyết cười lạnh một tiếng.
“Anh đúng là tùy tiện, từ trước khi cưới đã tùy tiện rồi, em không biết sao?” Từ Chiêu Lâm ngậm điếu thuốc, cười càng vui vẻ hơn, “Nhưng ít ra, người phản bội trước không phải là anh…”
Lời còn chưa dứt, Bạch Tuyết đã bật dậy, chộp lấy điếu thuốc trong tay anh, đầu thuốc cháy dở bị cô siết chặt trong lòng bàn tay.
“Xèo——”
Mùi da thịt cháy khét lẹt lập tức bốc lên.
“Em điên rồi sao?!” Từ Chiêu Lâm nhào tới, siết chặt cổ tay cô, tay kia lần mò công tắc đèn trên tường. Anh trừng mắt nhìn cô, tức giận quát lớn: “Thả ra!”
Nhưng bàn tay nhỏ bé của cô vẫn bấu chặt lấy điếu thuốc, khớp ngón tay trắng bệch, dù anh cố gỡ thế nào cũng không mở ra nổi. Cô chỉ lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn anh, hàng mi đen như cánh quạ phủ xuống, đôi mắt đen thẳm tựa hai viên pha lê băng lạnh lẽo.
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi ngủ đây. Từ giờ đừng nói chuyện với tôi nữa, đồ ngu.”
Nói xong, cô hất tay một cái, tro tàn rơi lả tả xuống tấm thảm, vỗ nhẹ bàn tay đầy tro bụi, sau đó lăn trở lại giường, lập tức chìm vào giấc ngủ.