Liệt Đồ - Cật Lật Tử Đích Miêu Ca

Chương 33

“Đã tỉnh chưa? Ngủ một giấc thế này, chẳng lẽ ngất đi rồi?” Liêu Thiên Du nhón chân, rướn người qua vai Từ Chiêu Lâm để nhìn vào trong phòng. Vừa mới ló đầu vào đã bị một cái tát đẩy trở ra.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Từ Chiêu Lâm ngậm điếu thuốc trong miệng, trừng mắt cảnh cáo rồi liếc anh ấy một cái. Sau đó, sắc mặt anh dịu đi đôi chút, giọng khàn khàn nói thêm một câu: “Vẫn còn ngủ.” Nói xong, anh đẩy Liêu Thiên Du ra ngoài, chính mình cũng ra theo, quay đầu nhìn lại bóng người nhỏ nhắn trên giường, cuộn tròn ở cuối giường như một đống mền trắng. Bàn tay bị bỏng của cô được quấn chặt mấy vòng băng gạc.

Cô đã ngủ suốt một ngày một đêm. Anh đã nhiều lần ghé lại kiểm tra hơi thở của cô, vẫn còn sống. Nghĩ vậy, anh mới yên tâm phần nào, lặng lẽ khép cửa lại.

“Anh thực sự nhìn ra được tay bác sĩ đó có vấn đề à?” Liêu Thiên Du đứng cùng Từ Chiêu Lâm ở cuối hành lang, cả hai châm thuốc hút, ánh mắt có chút nghi ngờ khi nhìn góc nghiêng của anh, “Vậy sao còn để chị dâu một mình với gã ta?”

“Lúc đó chỉ thấy tên đó ẻo lả, như thái giám ấy, nhìn kiểu gì cũng chướng mắt, nhưng không nghĩ theo hướng đó.” Từ Chiêu Lâm chẳng còn tâm trạng hút thuốc nữa, anh dụi đầu thuốc vào lan can sắt rỉ sét, “Nhưng hôm qua tôi thấy Bạch Tuyết bị thương. Một người đàn ông bình thường mà lại cầm dao đâm người như thế à? Hơn nữa, vết cắt lại gọn gàng, sâu hoắm… Không hề do dự chút nào.”

Từ Chiêu Lâm nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh trong vắt, ngày hôm qua mưa đá rồi tuyết rơi liên tục, hôm nay lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Nhưng tất cả những điều đó không quan trọng bằng thái độ của Bạch Tuyết.” Anh quay sang nhìn khuôn mặt mờ mịt của Liêu Thiên Du.

“Cậu có biết lúc ngồi chung máy bay từ Thượng Hải đến Lan Châu, cô ấy đã nói gì với tôi không? Cô ấy bảo rằng hung thủ ở Bạch Ngân bị liệt dương, không thể xâm hại phụ nữ bằng cách thông thường, nên mới dùng dao, dùng cách giày xéo thi thể nữ giới để duy trì lòng tự tôn của hắn.”

“Chuyên nghiệp dữ?” Liêu Thiên Du trợn tròn mắt, giọng nói hạ thấp xuống.

“Rất chuyên nghiệp.” Từ Chiêu Lâm chống khuỷu tay lên lan can, nhìn về phía bến xe đường dài ồn ào không xa. Dòng người đông nghịt như đàn kiến tràn vào hành lang chật hẹp. Nhìn một lượt, ai cũng có hai mắt, một cái mũi, nhưng ai dám chắc trong số họ đều là con người thật sự?

Ác quỷ khoác lên lớp da người, bằng mắt thường không thể phân biệt nổi. Anh có thể nhận ra kẻ nghiện, có thể nhận ra bọn buôn ma túy, những kẻ liều mạng, nhưng riêng những con ác quỷ từ khi sinh ra đã học cách bắt chước và sống như con người, anh không thể nhận diện chúng.

Hồi mới làm cảnh sát, anh từng gặp một sinh viên đại học, tươi sáng, hoạt bát, thành tích xuất sắc, thích tổ chức hoạt động câu lạc bộ, còn thích đá bóng. Cậu ta phối hợp với đồng đội rất tốt, thua cũng không than, chưa từng nổi nóng. Ngoại hình cao ráo, điển trai, từ trong ra ngoài chẳng tìm được điểm nào để chê.

Thế nhưng, chính chàng thanh niên 21 tuổi hoàn hảo đó lại sát hại hai người bạn gái ngay khi còn đang học đại học. Cách ra tay tàn nhẫn đến mức khiến Từ Chiêu Lâm khi đó mới 24 tuổi, nôn thốc nôn tháo suốt mấy ngày liền. Chỉ cần đứng dậy là đầu óc quay cuồng.

Ác quỷ. Ngoài hai chữ đó, anh không tìm được cách nào khác để miêu tả sự tồn tại của những sinh vật như vậy. Chúng ẩn mình giữa nhân loại, ngay bên cạnh bạn. Có khi giây trước còn cùng bạn chia sẻ kinh nghiệm trượt tuyết, giây sau đã cầm giày trượt băng cứa đứt cổ bạn, rồi sau đó hờ hững nói rằng chỉ là nổi hứng muốn thử mà thôi.

Ác quỷ dựa vào gì để nhận ra đồng loại của mình? Anh không biết, vì anh không phải ác quỷ. Có lẽ, câu trả lời chỉ có người phụ nữ đang say ngủ trong phòng 301 kia mới biết.

“Chuyên nghiệp hay là bản năng?” Từ Chiêu Lâm cười khổ, hỏi Liêu Thiên Du đang đứng bên cạnh, “Giữa những kẻ cùng loại, luôn có sự thấu hiểu nhau hơn.”

“Hôm qua tôi hỏi cô ấy tay bác sĩ đó có bị liệt dương không. Bạch Tuyết tính tình có gì nói nấy, vừa nghe đã nhảy dựng lên. Tôi đoán chuyện liệt dương này còn liên quan đến thứ gì đó quan trọng hơn. Hơn nữa, với điều kiện ngoại hình của bác sĩ đó, nói thật, trong tình huống bình thường chẳng đời nào để mắt đến Bạch Tuyết. Dù có bị liệt dương thì cũng không nhìn trúng cô ấy. Cho nên… Tôi nghĩ gã tiếp cận Bạch Tuyết vì mục đích riêng, giống như Tiết Lâm.”

Từ Chiêu Lâm vừa nói vừa quay lại nhìn cánh cửa phòng 301 đang đóng chặt, “Mấy ngày này cứ để cô ấy ngoan ngoãn ở yên ở đây đi. Con ngốc này, lại tưởng thật là có người thích mình rồi.”

“Anh không phải soái ca chân chính à? Còn là soái ca lai cao lớn, uy mãnh nữa. Tốt hơn cái tên ẻo lả kia biết bao nhiêu, mà anh cũng mê chị dâu đến chết đấy thôi?”

Liêu Thiên Du nghe anh nói nãy giờ, chẳng tiếp thu được thông tin gì quan trọng, nhưng lại rất rành trong khoản nịnh hót. Mà đúng là chẳng ai trên đời miễn dịch được với lời khen cả, Từ Chiêu Lâm cũng không ngoại lệ. Nghe anh ấy nói vậy, anh liền đút tay trái vào túi, tay phải ngượng ngùng xoa cằm và mặt mình.

“Tôi? Tôi đâu có đẹp trai bằng anh ta… Hơn nữa, mấy cô gái trẻ bây giờ toàn thích kiểu như anh ta thôi… Với lại tôi cũng già rồi, cô ấy ở với tôi chẳng khác nào tìm một người ba. Hôm qua còn mắng tôi là ‘chó già’, con nhóc thối này bây giờ ăn nói như tên du côn vậy, đáng bị dạy dỗ.”

“Vậy anh đã dạy dỗ chưa?” Liêu Thiên Du nghe vậy thì cười toe toét, suýt nữa thì cười rớt cả quai hàm.

Mặt Từ Chiêu Lâm thoáng đỏ lên, định mở miệng nói gì đó nhưng chợt nhận ra mình bị tên nhãi này dẫn đi chệch hướng rồi! Thế là anh vung tập hồ sơ trong tay lên, đập thẳng vào đầu anh ấy, “Bên Lan Châu đã điều tra rõ chưa?”

“Chưa đâu… Anh Từ, nhẹ tay chút đi.” Liêu Thiên Du ôm đầu, bị đập đến ong cả tai, “Hung thủ ra tay đúng là tàn nhẫn, nhưng hoàn toàn không phải do nóng giận mất kiểm soát. Hắn rất có trình tự, dùng dao dứt khoát, hiện trường ngoại trừ bầu không khí máu me cố ý tạo ra thì chẳng có chút dấu vết nào. Hơn nữa… hiệu suất phá án của cảnh sát Lan Châu… không phải tôi nói đâu, nhưng chúng ta nên hạ thấp kỳ vọng thì hơn.”

Liêu Thiên Du gãi đầu, nhìn sắc mặt của Từ Chiêu Lâm, thử thăm dò rồi hạ giọng: “Bạch Kiến Quốc cả đời nhát gan, ngoài chuyện ức hiếp con gái riêng thì ra ngoài vẫn luôn mang bộ mặt người tốt, chẳng kết thù kết oán với ai…”

Từ Chiêu Lâm xoay người, dựa lưng vào lan can, nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ của phòng 301, “Không phải cô ấy. Không liên quan gì đến cô ấy. Tôi lấy bộ cảnh phục này ra đảm bảo.”

Liêu Thiên Du im lặng nhìn góc nghiêng của Từ Chiêu Lâm một lúc lâu, rồi khẽ đáp: “Ừm.”

Thấy trong phòng không có động tĩnh gì, đoán là người bên trong vẫn còn ngủ, Từ Chiêu Lâm liền quay người lại, chống khuỷu tay lên lan can, cúi đầu xem tập tài liệu trên tay.

“Bác sĩ này tên Tiêu Vũ à? Ha, lại dính vào trẻ mồ côi rồi.” Anh hứng ánh nắng mặt trời, nhìn những dòng chữ đen trắng trên giấy, cảm giác chói mắt lạ thường, “Là trẻ của Nhà Tình Thương?”

Liêu Thiên Du lắc đầu, khẽ thở dài: “Chỗ đó loạn lắm, thủ tục nhận nuôi rối rắm chẳng ra đâu vào đâu. Chỉ biết anh ta là con nuôi, cha mẹ nuôi đều là công nhân nhà máy hóa chất, cả hai đã mất từ mười năm trước rồi. Chết rồi thì còn chứng minh được gì nữa?”

“Chết hết cả rồi sao… Trùng hợp thật.” Từ Chiêu Lâm nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên đầu trang hồ sơ, một cậu bé đẹp trai. Nhưng ảnh chụp ở trại trẻ mồ côi thì mờ quá, có hơn chục đứa trẻ xinh xắn, tuổi còn nhỏ, mấy đứa nhỏ nhất chắc chỉ hai ba tuổi, không nhìn ra được anh ta có phải một trong số đó không.

“Ừ, hai vợ chồng làm chung một nhà máy. Nhà máy đó thiết bị cũ nát, hóa chất phế thải bị rò rỉ rồi bắt lửa phát nổ. Năm đó náo loạn lắm, báo chí đăng đầy khắp nơi.”

Liêu Thiên Du trầm ngâm một lúc, rồi nói tiếp: “Lễ tang do Tiêu Vũ chủ trì.”

“Ừm, tôi gọi cho trung tâm hồi phục rồi, em trai anh ta, Tiêu Nhân Kiệt, đã là người thực vật, liệt suốt mười năm nay.” Từ Chiêu Lâm ngẩng đầu nhìn Liêu Thiên Du, vung vẩy tập tài liệu mỏng trong tay, “Từ mười năm trước, cả nhà này không còn ai có thể mở miệng nói chuyện nữa.”

“Sao cái gì cũng mười năm vậy?” Liêu Thiên Du nhíu mày khó hiểu, “Mười năm trước, Tiêu Vũ mới 23 tuổi, tốt nghiệp đại học Giao Thông Thượng Hải. Sau đó học tiếp thạc sĩ, tiến sĩ cũng ở Thượng Hải. Sống với gia đình bao nhiêu năm bình yên vô sự, một mình rồi thì lại đột nhiên muốn giết người?”

“Có câu ‘quân tử báo thù, mười năm chưa muộn’ mà…” Từ Chiêu Lâm lơ đãng nhìn tập hồ sơ trong tay. Lý lịch của họ Tiêu này còn sạch hơn cả mặt anh. Ngoại trừ việc xuất thân mập mờ, thì từ nhỏ đến lớn đều là ‘con nhà người ta’ chính hiệu.

“Thượng Hải…” Từ Chiêu Lâm quá quen với cảnh học sinh cả nước chen chúc giành giật suất vào các trường đại học ở Thượng Hải, liều mạng đến mức không cần mạng sống. Bạch Tuyết hay Tiêu Vũ cũng chỉ là hai giọt nước trong dòng lũ đó mà thôi.

Huống hồ, với bộ não heo của Bạch Tuyết, cô mà dám khoác lác rằng hồi xưa mình từng treo đầu tự học, dùng dùi đâm đùi để thi đỗ vào một trường đại học hạng hai ở Thượng Hải, thì có khi chính Từ Chiêu Lâm còn thấy xấu hổ giùm. So với Tiêu Vũ? Một người trên trời, một kẻ dưới đất…

“Ê, không lẽ Tiêu Vũ với chị dâu sớm đã quen nhau?” Liêu Thiên Du đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, hưng phấn đến mức giọng cũng cao vút. Anh ấy ghé sát Từ Chiêu Lâm, khẳng định chắc nịch: “Anh xem, tôi với Tiêu Vũ cùng tuổi. Hồi đó bọn tôi thi vào Thượng Hải đều có hội đồng hương này nọ, không nhất thiết cùng trường, không nhất thiết cùng khóa, chỉ cần cùng tỉnh là được. Chị dâu nhỏ hơn bọn tôi ba tuổi, năm đó chị ấy vào đại học năm nhất, bọn tôi năm tư, chị ấy là đàn em, bọn tôi là…”

Càng nói càng hào hứng, Liêu Thiên Du ngẩng đầu lên nhìn Từ Chiêu Lâm, lập tức im bặt, cứng đờ người, từ từ đứng thẳng lùi lại về chỗ cũ.

“Tiêu Vũ chuyển đến Lan Châu ba năm trước.”

Từ Chiêu Lâm thu ánh mắt từ mặt Liêu Thiên Du về, lại nhìn vào bức ảnh chân dung trong hồ sơ của Tiêu Vũ, gương mặt đẹp trai đến mức có thể trở thành mẫu ảnh treo trang trọng trong studio.

“Dù đều ở Cam Túc, nhưng từ khi được nhận nuôi, anh ta luôn sống ở Bạch Ngân với ba mẹ nuôi. Lan Châu là một thành phố hoàn toàn xa lạ với anh ta. Vậy tại sao lại chọn Lan Châu?… Nên cái suy đoán của cậu cũng không hẳn là vô lý.”

Nói xong, anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Liêu Thiên Du.

“Nhưng ba năm nay, Bạch Tuyết chưa từng quay lại Lan Châu. Chuyện này tôi có thể bảo đảm.”

“Ừ! Ừ! Anh Từ, tôi biết mà!” Liêu Thiên Du lập tức đứng thẳng, gật đầu lia lịa.

“Chu Chính ba năm trước đến Thượng Hải, Tiêu Vũ ba năm trước đến Lan Châu. Cả hai vừa rời đi, Bạch Ngân liền yên ổn. Còn có cả Tiết Lâm. Ba người bọn họ đều là trẻ mồ côi. Hôm Bạch Tuyết gọi cho tôi từ bệnh viện ở Lan Châu nói muốn phá thai, chính là lần đầu tiên cô ấy gặp Tiết Lâm. Tôi đã kiểm tra rồi, bệnh viện đó là nơi Tiêu Vũ làm việc. Nhà Tiết Lâm thì xa nơi đó lắm. Một kẻ ngốc bệnh tật lại mò đến một bệnh viện xa lắc để làm gì chứ? Những điều này… quá trùng hợp.”

Từ Chiêu Lâm lắc đầu, dựa vào lan can, “Trùng hợp nhiều quá thì là tất nhiên.”

Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, anh quyết định đi kiểm tra con nhóc kia. Đưa tập hồ sơ cho Liêu Thiên Du, anh đi đến cửa phòng 301, đặt tay lên tay nắm kim loại, chần chừ một chút, rồi mở cửa bước vào.

Vừa vào đã thấy một bóng dáng nhỏ bé mặc đồ đen, nửa người trong phòng, nửa người ngoài cửa sổ. Không biết là muốn trèo vào hay trèo ra. Nghe tiếng động, cô quay đầu lại, mặt không cảm xúc nhìn anh một cái, rồi tự mình trèo hẳn vào, đứng trên bệ cửa sổ. Sau đó, cô nhón chân, vươn tay ra ngoài cửa sổ lôi vào một hộp gà rán KFC, còn vừa làm vừa thản nhiên giải thích: “Lúc đầu mua nhầm quán, của ‘Khẳng Đắc Khởi’ chứ không phải KFC.”

Cô ôm hộp gà nhảy xuống, chạy đến trước mặt Từ Chiêu Lâm, nhón chân vỗ vỗ vào mặt anh, “Ông già, anh bị sao vậy? Câm luôn rồi hả? Cạo râu đi, nhìn bẩn thỉu quá.”

Nói xong, Bạch Tuyết vòng qua anh đi ra ngoài, vừa ra cửa đã chạm mặt Liêu Thiên Du đang hóa đá. Cô nghiêng đầu nhìn anh ấy một lúc, lạnh nhạt nói: “Chào anh?”

“Chào chị…” Liêu Thiên Du cúi đầu nhìn cô, rồi từ từ ngẩng lên nhìn Từ Chiêu Lâm, ánh mắt kinh hãi như muốn hỏi: “Anh chắc mình giữ được bộ cảnh phục này chứ?”

“Hai người ăn không?” Bạch Tuyết giơ hộp gà rán lên, nhưng hai gã đàn ông này cao quá, ngẩng đầu lâu làm cô mỏi cả cổ, rất nhanh mất hết kiên nhẫn.

“Nhìn tôi làm gì? Không ăn thì thôi, tôi tự ăn.” Nói xong, cô ôm lấy thùng, ngồi xuống bàn, gạt đống tài liệu lộn xộn sang một bên, chuẩn bị ăn.

“Cùng ăn đi.” Từ Chiêu Lâm gắng gượng nặn ra một nụ cười, bước đến bên cô, ôm lấy hộp gà, “Bọn anh ăn mì, em ăn gà rán, cùng nhau ăn.”

“Cũng được.” Bạch Tuyết ngẩng đầu liếc anh một cái, lại cúi xuống nhìn cái bàn bừa bộn, nghĩ một lúc rồi cũng thấy lời anh nói có lý. Cô đứng dậy, đi theo sau lưng Từ Chiêu Lâm ra ngoài.

Ba người lặng lẽ đi ra khỏi phòng, dọc theo hành lang trải thảm đỏ. Nhưng cái thảm này vốn dĩ đỏ, sau mấy ngày mưa đá, tuyết rơi, bị bùn đất dưới chân khách qua lại giẫm lên đến mức biến thành màu đen.

“Lối thoát hiểm thông suốt, phía sau khách sạn là khu dân cư, cạnh đó còn có một trường nghề. Leo lên từ tầng ba chắc chắn sẽ bị nhìn thấy, lúc nãy tôi trèo lên có mấy người gọi tôi đấy. Nhưng nếu phía đối diện có tay bắn tỉa thì xong phim luôn.”

Bạch Tuyết cúi đầu, cố tình chỉ giẫm lên những chỗ có dòng chữ “Khách đến như về nhà” trên thảm.

“Ồ, vẫn là chị dâu lợi hại.” Liêu Thiên Du đi giữa hai người, thấy Từ Chiêu Lâm cứ đi đằng trước như không nghe thấy gì, bèn quay sang cười với Bạch Tuyết, “Vậy có nghĩa là gì? Là phải kéo rèm cửa!”

“Ừ.” Bạch Tuyết trịnh trọng gật đầu, “Có người không thích kéo rèm thì cứ chờ bị bắn vỡ đầu đi.” Nói xong, cô ngước lên, lách qua Liêu Thiên Du, nhìn về phía người đang đi trước nhất.

“Cảm ơn lãnh đạo, trèo ra trèo vào cũng không sợ bị bắn vỡ đầu ha?” Từ Chiêu Lâm ôm chặt hộp gà, vẻ mặt cứng đờ, giọng điệu cũng cứng ngắc, không buồn quay đầu.

“Chị dâu cũng chỉ có ý tốt thôi mà…” Liêu Thiên Du cười gượng, quay sang nhìn Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết cúi đầu đi theo sau, không nói gì. Phải một lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu lên, lần này lại nhắm vào Liêu Thiên Du, mặt lạnh như tiền, nhìn chằm chằm anh ấy.

“Tôi đã bảo anh đừng gọi tôi là ‘chị dâu’ chưa? Tôi không còn là chị dâu của anh từ lâu rồi. Gọi tôi là Bạch Tuyết.”

“Ồ, được, cô xem tôi đúng là não cá vàng rồi, Bạch Tuyết.” Liêu Thiên Du cười khan hai tiếng, quay đầu nhìn sang Từ Chiêu Lâm. Ông già này định giả câm giả điếc đến cùng luôn à? Anh ấy hắng giọng, thấp giọng nói với bóng lưng của Từ Chiêu Lâm: “Ờm… Anh Từ, hay là anh với chị… à không, Bạch Tuyết ăn trước đi? Tôi cũng không đói lắm…”

“Đi tìm cô Châu gì đó của cậu à?” Từ Chiêu Lâm lại ngậm điếu thuốc, nhưng lần này không châm lửa, chỉ ngậm trong miệng, kéo dài giọng nói.

“Không… Lưu Châu về Thượng Hải từ lâu rồi.” Liêu Thiên Du cười tự giễu, “Vừa tan bão cát là đi ngay.”

“Không có việc gì thì cứ theo đi.” Từ Chiêu Lâm gạt phăng đề nghị của anh ấy, không cho thương lượng. Liêu Thiên Du cúi đầu thở dài một tiếng, “Được rồi.”

Ba người xuống lầu, băng qua đường, đến một quán mì bên cạnh bến xe. Vừa vào cửa, Bạch Tuyết liền thấy giấy ăn và dấu chân bẩn vương vãi khắp sàn, tô đũa ăn xong vẫn chất đống trên bàn, đầy dầu mỡ, không ai dọn dẹp. Nhưng có lẽ vì vị trí đẹp, quán vẫn đông nghẹt khách.

Liêu Thiên Du vừa vào đã len qua đám đông, nhanh chóng kiếm chỗ trống cho hai vị tổ tông này ngồi xuống, “Hai người ngồi đi, anh Từ vẫn ăn mì bò đúng không? Còn chị… Bạch Tuyết có ăn không?” Thấy Bạch Tuyết im lặng lắc đầu, anh ấy vội vã chạy như bay đến quầy thu ngân.

Từ Chiêu Lâm và Bạch Tuyết ngồi chen chúc trên một chiếc ghế dài. Bạch Tuyết giật lấy hộp gà từ tay anh, “rầm” một tiếng đặt mạnh xuống bàn trước mặt mình.

“Đầu óc hỏng rồi hả? Đập đập ném ném cho ai xem?”

Từ Chiêu Lâm chẳng suy nghĩ gì, lập tức văng tiếng Thượng Hải, giọng lớn đến mức cả quán mì đều im lặng trong chốc lát, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía này. Liêu Thiên Du ở quầy thu ngân cũng nơm nớp nhìn sang.

Nhưng Bạch Tuyết chẳng thèm bận tâm, cắn phập một miếng đùi gà, mỡ chảy đầy miệng, ngẩng lên trợn mắt nhìn anh, hét toáng: “Cho chó xem đó!” Hét xong, mặc kệ ánh mắt tóe lửa của anh, cô cúi đầu rỉa sạch phần thịt, “phụt” một tiếng nhổ xương ra. Một cái đùi gà giải quyết xong gọn ghẽ.

“Tội lỗi, tội lỗi mà…” Liêu Thiên Du bưng hai tô mì bò trở lại, cảm giác như đang đi qua biển lửa núi đao, miệng lẩm bẩm cầu khấn trời đất phù hộ, đừng để chiến tranh lan đến mình.

Nhưng đến lúc anh ấy về chỗ, hai người này đã ngừng chiến rồi. Chính xác mà nói, ngay sau khi Bạch Tuyết hét lên câu kia, Từ Chiêu Lâm đã im bặt. Lúc này, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, lông mày nhíu chặt, sắc mặt u ám đến mức có thể vắt ra nước.

Trước mặt Bạch Tuyết đã chất đầy đống xương trắng hếu, cái đầu gần như chui tọt vào trong hộp. Nghe thấy động tĩnh của Liêu Thiên Du, cô chỉ hơi ngẩng đầu, nhìn anh ấy một cái, rồi nhanh chóng cúi xuống tiếp tục ăn.

“… Lau đi này.” Liêu Thiên Du ngồi xuống, rút một tờ khăn giấy, nhét vào tay cô. Nhìn sang Từ Chiêu Lâm, anh vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, dán mắt vào điện thoại, cả người tỏa ra khí tức nguy hiểm, chỉ cần chạm vào là nổ tung ngay.

Trên màn hình điện thoại của anh, bức ảnh nền ban đầu đã bị thay bằng một cô nàng chân dài trong bộ tất đen gợi cảm. Anh cứ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đầy d.ục v.ọng ấy, nhìn đến mức điện thoại tắt màn hình, để rồi khuôn mặt yêu kiều mê hoặc lòng người biến thành gương mặt già nua đầy cay đắng, mái tóc đen xen lẫn sợi bạc được vuốt gọn ra sau đầu.

Thật ra, nhìn từ bất kỳ góc độ nào, đây cũng là một gương mặt vừa điển trai vừa đầy khí chất nguy hiểm, sống mũi cao, hốc mắt sâu, đuôi mắt và chân mày sắc bén như lưỡi dao. Đường nét đặc trưng của con lai khiến anh trông có vẻ thâm trầm, kiên định đến mức bảo thủ. Nhưng cũng may, cấu trúc khuôn mặt lại mang nét phương Đông trầm ổn, giúp xoa dịu bớt vẻ ngang tàng ấy.

Dẫu cho những năm tháng phong sương để lại nếp nhăn hằn sâu ở khóe mắt và rãnh mũi, nhưng phải thừa nhận rằng, sự từng trải lại càng làm tăng thêm sức hấp dẫn của anh. Chỉ có điều, dạo gần đây, chính anh lại không nghĩ vậy. Anh ngày càng soi gương nhiều hơn, đếm từng nếp nhăn, từng sợi tóc bạc ngày một dày lên, rồi ngơ ngẩn mất một lúc.

Giờ cũng vậy, nhìn khuôn mặt trong màn hình đen ngòm, thấy thế nào cũng chướng mắt. Thế là anh bật sáng điện thoại, để nàng mỹ nhân kia lại nở nụ cười quyến rũ với mình. Ừm, nên như vậy mới phải, xinh đẹp lại dễ chiều lòng người. Đâu có như con nợ ngồi kế bên này, vừa xấu vừa nóng nảy.

“Châu Châu có gửi thư cho tôi.”

Bạch Tuyết nhổ mẩu xương cuối cùng ra, ngồi thẳng lên nhìn Liêu Thiên Du, dùng khăn giấy anh ấy đưa để cẩn thận lau từng ngón tay dính dầu.

“Hình như cô ấy rất thích truyện tôi viết, thường xuyên gửi thư cho tôi, còn viết cả cảm nhận truyện. Một quyển sổ tay dày cộm, viết đầy kín rồi gửi cho tôi, còn gửi cả ảnh của các anh nữa.”

Miệng Liêu Thiên Du há hốc, không thể khép lại. Từ Chiêu Lâm vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, hừ một tiếng: “Từ Thượng Hải vác đến tận Lan Châu, làm như quý lắm.” Nói xong, anh liếc nhìn cô một cái, nhưng Bạch Tuyết coi anh như không khí, tiếp tục nói: “Thật ra tôi nhận được thư cô ấy từ lâu rồi, nhưng chưa bao giờ trả lời.”

Bạch Tuyết lau sạch dầu trên môi, cuối cùng cũng ném tờ giấy ăn thấm đầy dầu vào đống xương chất trên bàn. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngây ra của Liêu Thiên Du rất lâu, rồi mới mở miệng: “Bởi vì tôi không hiểu cô ấy muốn nói gì. Tôi không hiểu cô ấy đang buồn chuyện gì.”

Cả ba người im lặng, chỉ có tiếng cười cợt vang lên từ bàn gần đó.

“… Mẹ nó, nhìn kìa, hai thằng chơi một con à? Vãi chưởng! Hai thằng đô con thế này, cái con kia chắc bị đâm thủng người luôn rồi?”

Nghe vậy, Bạch Tuyết quay đầu lại. Kẻ nói chuyện là một gã đàn ông cao to, khoác áo da màu nâu, trên cổ xăm một con rồng, đuôi rồng kéo dài đến tận quai hàm. Khi gã cười, hình xăm cũng méo mó theo, trông như một vết sẹo hung tợn. Gã đang cười rung cả người, lấy tay che miệng rồi thì thầm gì đó với hai gã đàn ông bên cạnh. Đôi mắt đỏ ngầu, vẩn đục không ngừng lướt qua bàn của họ.

Từ Chiêu Lâm đặt tay trái dưới bàn, nắm chặt cổ tay Bạch Tuyết, lặng lẽ rút con dao bướm sắc bén từ trong tay áo dài quá cỡ của cô, xoay lưỡi dao, nhét vào ống tay áo của mình.

“Nhưng gần đây tôi bỗng nhiên hiểu ra rồi.”

Bạch Tuyết không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, rút tay khỏi anh, thu lại ánh mắt, quay sang nhìn thẳng vào Liêu Thiên Du.

“Cô ấy buồn vì cô ấy tham lam.”

Bạch Tuyết chống hai tay lên bàn, cười khẽ: “Anh biết tôi đã làm ngân hàng gần bảy năm rồi chứ? Nhưng anh có biết điều hấp dẫn nhất trong công việc ngân hàng là gì không? Là giao dịch dứt điểm.”

Cô vừa nói, vừa dùng ngón tay vẽ một dấu bằng lên bàn.

“Ví dụ như anh quan tâm tôi, đưa khăn giấy cho tôi, tôi sẽ cảm ơn anh, sẽ truyền đạt tâm ý của Châu Châu đến anh. Ngược lại, nếu hôm đó lúc đưa tôi về, anh còn vòng qua cái khu nhà máy bỏ hoang quỷ quái kia, khiến tôi say xe, thì tôi sẽ trừng phạt anh, khiến chiếc xe Nhật của anh không bao giờ chạy được nữa. Đó chính là giao dịch dứt điểm. Cho nên tôi không hiểu, cô ấy buồn vì cái gì? Hai người là bạn bè, muốn gặp thì gặp, thỏa mãn xong rồi thì đường ai nấy đi, không ai làm phiền ai, chẳng ai nợ ai, vậy thì có gì không tốt?”

Bạch Tuyết nhìn Liêu Thiên Du, giọng điệu bình thản, ánh mắt sáng quắc.

“Nhưng gần đây tôi nghĩ thông rồi. Cô ấy buồn là vì cô ấy đã trở nên tham lam.”

Cô bật ngón tay, búng bay một mẩu xương gà trên bàn.

“Cô ấy muốn phá vỡ sự cân bằng, muốn có được nhiều hơn. Cô ấy không muốn chỉ làm bạn nữa. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, thứ cô ấy muốn có lẽ không bao giờ đạt được. Không còn cách nào khác, con người phải tự gánh lấy hậu quả thôi…” Cô tùy tiện nghịch đống xương lộn xộn trên bàn, quay sang nhìn Từ Chiêu Lâm ngồi bên cạnh, “Vì trong mắt anh, cô ấy chỉ là một người phụ nữ dễ dãi.”

Nói xong, cô lại cười, quay đầu nhìn Liêu Thiên Du.

“Còn anh có phải là một gã đàn ông dễ dãi không, tôi không biết. Nhưng nếu đã lăn lộn với anh Từ nhà anh, chắc cũng chẳng khá hơn là bao. Đều như nhau cả thôi, chúng ta đều như nhau cả.”

Gã đàn ông xăm rồng và hai tên đồng bọn của gã đã ăn xong, cười cợt đẩy cửa bước ra ngoài. Trước khi đi, gã còn không quên quay lại nhìn Bạch Tuyết. Cảm nhận được ánh mắt gã, cô quay đầu lại, cười với gã một cái, vừa cười vừa nói:

“Nhưng theo tôi, giữa người với người vẫn nên giải quyết dứt điểm thì hơn.”

Bình Luận (0)
Comment