Thời tiết rét buốt giữa mùa đông giá lạnh, vậy mà trong gian bếp chật hẹp, tối tăm lại bốc lên từng đợt hơi nóng, oi bức, quyện lẫn với mùi tanh nồng nặc của máu lan tràn khắp không gian tù túng, hòa cùng âm thanh dao phay nện xuống xương cốt từng nhát “thịch, thịch” và tiếng r.ên rỉ khàn đặc từ cổ họng của kẻ sắp chết, cảnh tượng này không khác gì địa ngục trần gian.
Trong bóng tối, điếu thuốc lập lòe cháy, đó là ánh sáng duy nhất. Người đàn ông đứng trước thớt đang “làm việc” cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng phần nhiều là chán nản, đành phải nhờ đến nicotine để kí.ch thí.ch tinh thần.
“Báo thù là một món ăn ngon nhất khi được dọn lạnh*.” Không nhớ đã đọc câu này ở đâu, nhưng giờ đây câu nói ấy lại chợt hiện lên trong đầu, khiến một kẻ vốn dĩ đã trở nên tê dại như hắn cũng phải có chút đồng cảm.
* Revenge is a dish best served cold: Là câu ngạn ngữ. Ý là: Sự trả thù sẽ thỏa mãn hơn nếu được thực hiện một cách bình tĩnh, có tính toán và sau một khoảng thời gian dài, chứ không phải trong cơn nóng giận.
Cô ấy chết rồi. Cô ấy là đứa em gái hắn đã dốc lòng nuôi lớn, là người mà hắn từng tắm rửa, đút cơm, dang rộng đôi tay bé nhỏ để bảo vệ phía sau, không cho những hộ công thô bạo chạm vào.
Trong trại trẻ mồ côi tối tăm còn hơn địa ngục ấy, một thằng nhóc mười ba tuổi đã ghì hắn xuống đất, dùng dao rạch nát nửa khuôn mặt hắn. Cô ấy bò đến bên hắn, dù bị thằng nhóc kia vừa đá vừa đạp suốt đường đi, phía sau kéo lê một vệt máu dài.
Cô ấy thật ngốc. Bò qua đó thì có ích gì chứ? Nửa chai thuốc tím mà cô ấy trộm được đã sớm rỉ hết, uổng công bị đánh đến da thịt toạc ra, tóc bị giật đứt tận gốc, chỉ còn trơ lại da đầu đẫm máu.
Cô ấy vô dụng. Hắn cũng vậy. Kẻ yếu đuối chỉ có thể bị chà đạp. Nhưng không sao. Hắn đã treo thằng nhóc đó lên cây, treo như treo heo mổ thịt, rồi mổ sống nó ra. Từ nay về sau, hắn có thể bảo vệ cô ấy rồi.
Nhưng cô ấy vẫn bị bắt nạt.
Hắn nghe tin cô ấy được nhận nuôi khi đang làm sát thủ thuê ở Nga. Hắn mừng cho cô ấy, dù rằng ba mẹ nuôi chỉ là một đôi vợ chồng bán thịt heo, nhưng như thế vẫn tốt hơn ở trong trại trẻ rất nhiều. Ít nhất thì cô cũng được ăn thịt, được mặc quần áo ấm, có một cuộc sống yên ổn.
Cho đến lần đầu tiên hắn trở về, hớn hở mang theo xấp đô la kiếm được, nhét chặt trong túi áo, từ cảng Viễn Đông đi về Trung Quốc, suốt dọc đường ướt đẫm mồ hôi, mềm nhũn, dính bết, nhưng hắn vẫn không nỡ buông tay. Hắn muốn mua cho cô ấy thật nhiều đồ ăn ngon, thật nhiều quần áo đẹp. Hắn đã tưởng tượng ra cảnh cô ấy mặc váy hoa, vui vẻ chạy ra đón hắn.
Nhưng thứ hắn nhìn thấy lại là cô ấy ôm bụng bầu sáu tháng, ngồi thẫn thờ trên chiếc giường rách nát, khoác một chiếc áo bông cũ bẩn đến mức chẳng nhìn ra màu sắc, bông vải bên trong cũng lòi hết cả ra. Trên cổ tay cô ấy còn xích một sợi dây xích chó…
Cô ấy ôm hắn, không cho hắn giết cả nhà họ Tiết. Nhưng giờ cô ấy đã chết rồi. Vỏ dao không còn, lưỡi dao báo thù cuối cùng cũng chém xuống những kẻ đáng lẽ phải chết từ lâu, chỉ là bây giờ, lại nhiều thêm một kẻ mà thôi.
Hắn chặt sống ba mẹ nuôi đã xâm hại cô ấy, chặt trong khi họ vẫn còn tỉnh táo, để họ có thể cảm nhận từng khoảnh khắc da thịt bị róc ra. Hắn đã giết người cả đời, hoặc là giết luôn, hoặc là tra tấn, bức họ mở miệng, hắn biết không có hình phạt nào tàn nhẫn hơn điều này.
Hắn đáng lẽ nên cảm thấy hả hê. Nhưng giờ phút này, hắn chẳng cảm nhận được dù chỉ một chút thỏa mãn. Món ăn báo thù lạnh lẽo này chẳng khác gì nhai sáp. Điều duy nhất hắn mong muốn là cô ấy không bị ai ức hiếp, có thể sống vui vẻ. Nhưng thứ hắn muốn, chưa bao giờ hắn có được.
Haiz… Đời người thật là chán đến phát chán…
“Anh không đeo găng tay à?” Người phụ nữ đứng dựa vào khung cửa cuối cùng cũng không nhịn được tò mò mà lên tiếng, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Không sợ cảnh sát bắt sao?”
“Mày nóng lòng muốn chết vậy à?” Người đàn ông ngậm điếu thuốc quay lại nhìn cô, cười cợt rồi giơ con dao lên chỉ vào đống thịt nát be bét trước mặt, “Đây chính là kết cục của mày đấy, có thích không?”
Người phụ nữ nhún vai, xoay người đến bàn đối diện với nhà bếp ngồi xuống, “Kết cục của tôi, kết cục của chúng ta, đâu phải anh hay tôi nói là được. Tôi thích hay không thì có gì khác biệt chứ?”
“Hừ.” Người đàn ông cười lạnh một tiếng, cảm thấy ả đàn bà này nói chuyện chẳng khác gì Tiêu Vũ, nói cũng như không. Hắn chẳng buồn để ý, lại quay đầu tiếp tục làm việc, vừa làm vừa nói: “Nếu tao là mày thì tao sẽ tự kết liễu sớm, đỡ phải chịu khổ.”
Người phụ nữ bĩu môi, lười đáp lại, chỉ tựa người vào ghế, hai tay đút túi, nhìn hắn chặt thịt. Động tác của hắn thực sự gọn gàng, mỗi nhát dao đều bổ đúng khớp xương, góc độ cũng vô cùng chuẩn xác. Nhìn thì có vẻ là chặt loạn xạ, nhưng thực tế lại là “khứa”, vừa đảm bảo cho người sắp chết có thể chịu đau đớn đến mức tận cùng, lại không mất nhiều sức, quan trọng nhất là, giữ cho họ không chết…
Đời này cô đã được chứng kiến cảnh lăng trì xử tử.
“Tôi tên là Bạch Tuyết, còn anh?” Người phụ nữ ngồi xem hắn băm thịt một lúc, cười tít mắt hỏi.
“Chu Quân.” Người đàn ông quay lưng về phía cô, điếu thuốc kẹp hờ trên môi, giọng nói có phần mơ hồ.
“Quân trong ‘quân tử’?”
“Quân trong ‘quân đội’.”
“Ồ…” Bạch Tuyết khoanh tay, vắt chân, nhíu mày trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói: “Nhưng ‘quân tử’ có vẻ hợp với anh hơn, anh đẹp trai thật đấy.”
“Ha!” Chu Quân bật cười nhạo báng, quay đầu lại nhìn cô, “Sao? Nổi hứng rồi à? Muốn vui vẻ lần cuối trước khi chết sao?”
“Nếu đúng thế thì sao?” Bạch Tuyết cười nheo mắt, “Anh Chu Quân, anh sẽ giúp tôi toại nguyện chứ?”
Chu Quân nghe vậy, ngậm điếu thuốc, nghiêm túc nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, rồi khẽ cười khinh miệt, “Mày có l.ột s.ạch đứng trước mặt tao, tao cũng chẳng có chút hứng thú nào.”
“Ồ?” Bạch Tuyết nhét tay vào túi áo, khó hiểu nhíu mày, “Không thể nào… Dù gì tôi cũng còn hơn con quái thai đó chứ, vậy mà anh lại…”
Cô chưa kịp nói hết câu, một con dao trong bóng tối xé gió lao vút đến, cô nghiêng đầu tránh, sau gáy liền vang lên tiếng “phập” trầm đục, con dao cắm thẳng vào tường. Chỉ trong nháy mắt, một bóng đen ập tới trước mặt cô, tung cước đá mạnh, khiến cả người cô lẫn chiếc ghế bị hất văng đập thẳng vào tường. Ghế gãy vụn, cô mềm oặt ngã xuống đất, tai ù đặc, máu nóng trong đầu cuồn cuộn, tưởng như sắp khiến hai mắt cô nổ tung, trước mắt chỉ toàn một màu đỏ ngập tràn.
“Lần thứ nhất.” Cô cười rách cả miệng, máu đặc sệt chảy dọc theo khóe môi, giọng yếu đến mức còn nhỏ hơn tiếng muỗi vo ve. Không rõ là nói cho Chu Quân nghe hay chỉ đang tự lẩm bẩm. Nhưng hắn cũng chẳng buồn nghe, chỉ tiến đến trước mặt cô, giơ chân giẫm mạnh xuống ngực cô.
“Phụt—” Như thể có một túi máu bị đạp vỡ, cô phun ra một ngụm máu lớn, theo đường nét thanh tú của cằm chảy xuống cổ. Bức tường đất phía sau cũng “rắc” một tiếng nứt ra, bụi rơi lả tả xuống đầu cô.
“Lần thứ hai.” Cô thoi thóp, máu từ khóe mắt trượt xuống như nước mắt. Lần này Chu Quân nghe rõ, hắn hừ lạnh một tiếng, đứng dậy bước đến rút con dao cắm trên tường ra, lưỡi dao phát ra tiếng ong ong rung động. Đó là một con dao quân dụng, trong bóng tối ánh lên tia sáng lạnh lẽo. “Con dao này lâu rồi không dùng, nhưng vì mày là em dâu tao, nên phải tiếp đãi đặc biệt chứ!”
Hắn cười, ngồi xổm xuống trước mặt cô, giật phăng áo khoác dày và áo hai dây bên trong, nhíu mày, cẩn thận dùng mũi dao lướt nhẹ trên xương quai xanh cô, tìm điểm thích hợp, rồi mạnh tay đâm sâu vào da thịt.
Máu phun ra.
“Anh chắc chắn muốn giết tôi chứ?” Bạch Tuyết mỉm cười, nhìn hắn lột da mình, hàng mi dài khẽ chớp.
“Ừ…” Chu Quân tiếp tục rạch một đường dài dưới xương quai xanh cô, hờ hững đáp: “Ban đầu tao không định giết mày sớm như vậy, em trai tao còn muốn chơi đùa thêm vài ngày. Nhưng chính mày tự tìm đường chết, tao cũng đành chịu.”
“Tôi không có ý đó.” Bạch Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu.
Chu Quân khựng lại, ngẩng lên nhìn cô.
“Nếu tôi chết rồi, sẽ không ai biết con của anh được chôn ở đâu đâu.” Cô cười, vừa cười vừa ho sặc ra máu, rồi nhìn ra cửa sổ bếp nhỏ xíu đầy dầu mỡ. Bên ngoài trời đang đổ tuyết lớn. Mỗi năm vào sinh nhật cô đều có tuyết rơi, năm nay không có, cô còn thấy lạ. Hóa ra là để dành cho ngày giỗ của cô.
“Anh không muốn biết sao? Đứa con của anh và em gái anh?” Bạch Tuyết thu lại ánh mắt, nhìn thẳng vào mặt Chu Quân, “Hôm đó, Tiết Lâm nhét cái thai chết đó vào lòng tôi, nói với tôi rằng đây là con của chị ta và người chị ta yêu. Chậc chậc… Cũng phải năm, sáu tháng rồi nhỉ?”
Cô nhìn hắn chằm chằm, ngắm đôi mắt hắn trở nên trống rỗng, đờ đẫn, cứ như chưa hiểu nổi cô đang nói gì. Là vì đau lòng ư? Đương nhiên là không.
Vì hắn đã chết rồi.
Bạch Tuyết rút mạnh cây đinh đâm xuyên cổ họng hắn ra, máu phun trào, như một đóa hoa đỏ rực nở tung trong không trung. Cơ thể hắn đổ ập lên người cô, chất lỏng ấm áp, sền sệt bao phủ thân thể lạnh lẽo của cô.
Hắn nghe đến đâu rồi nhỉ? Có nghe thấy câu cuối cùng không? Ai mà biết được.
Bạch Tuyết cười nhạt, nhìn trận bão tuyết ngoài kia. Quả nhiên, hai chữ “đứa con” vào bất cứ lúc nào, với bất kỳ người đàn ông nào, cũng đủ khiến hắn lộ ra dù chỉ một giây sơ hở. Nhưng với cô, chỉ cần một giây là đủ. Ngay khi cô nói ra từ “con”, Chu Quân không còn là một sát thủ chuyên nghiệp nữa, hắn chỉ là một người cha bình thường.
Bạch Tuyết đẩy cái xác trên người xuống, nhìn cây đinh dài trong tay. Đây là thứ cô rút ra từ chính cơ thể mình. Nó vốn ghim trên tường, khi Chu Quân đá cô văng vào đó, cây đinh đã xuyên vào người cô, mở một cái lỗ trên lưng cô. Nhưng cũng nhờ vậy mà cô có được một vũ khí vừa tay.
Cô ném cây đinh xuống đất, dựa lưng vào tường, thở hổn hển. Cố gắng hết sức để đứng lên, cuối cùng cũng chỉ có thể bò ra ngoài, với tay mở chốt cửa đã mục nát, chống lên cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt mà há miệng hít lấy hít để không khí ẩm ướt bên ngoài…
Điện thoại trong túi quần lại vang lên.
Cô lấy ra nhìn, là một dãy số lạ.
“Alo?” Cô bật loa ngoài rồi ném điện thoại xuống đất. Chiếc iPhone mới tinh lại bị cô ném vỡ tan, phản chiếu khuôn mặt đầy vết thương của cô.
“Anh trai tôi không bắt máy, xem ra em thắng rồi, Tiểu Tuyết.” Giọng nói bên kia vẫn điềm nhiên như gió thoảng, còn mang theo ý cười, “Tôi đã nhắc nhở anh ấy rồi, em rất giỏi.”
Bạch Tuyết không đáp, chỉ ngơ ngẩn nhìn bão tuyết cuồn cuộn rơi từ bầu trời xám xịt. Đối phương im lặng một thoáng, rồi bật cười khẽ: “Em thấy sao? Cảm nhận được sự sống từ từ tan biến trong tay mình? Lần này không phải thỏ, không phải chó, cũng không phải mèo, mà là một con người bằng xương bằng thịt đấy. Vui chứ, Tiểu Tuyết?”
“Con gái tôi đâu?” Cô tựa vào cửa, để bông tuyết lạnh giá rơi vào môi, vào mũi, rồi tan thành máu nhỏ xuống nền tuyết.
“Con bé vẫn ổn.” Giọng người đàn ông chậm rãi, “Ngủ suốt dọc đường, vừa mới thức.” Anh ta ngập ngừng một chút, rồi hỏi có phần không chắc chắn: “Nhưng em còn đủ sức đến đón nó không? Nghe em yếu lắm đấy?”
“Gửi địa chỉ cho tôi. Đợi tôi.” Bạch Tuyết dùng tay áo lau mặt một lần, rồi lại lau lần nữa, nhưng máu đặc sệt vẫn không ngừng trào ra từ mũi và miệng, lặng lẽ nhỏ xuống nền tuyết trắng xóa. Sau lưng cô, bông tuyết tinh khiết đã sớm bị máu nhuộm thành một đóa hoa đỏ chói mắt.
“Nghỉ ngơi một chút đi, Tiểu Tuyết.” Giọng nói bên kia điện thoại vẫn nhẹ nhàng, mang theo ý cười, “Giờ em đã thắng một ván nhỏ, vậy chúng ta đổi luật chơi đi. Chỉ cần em đi theo tôi, tôi sẽ trả Trân Trân lại cho cảnh sát Từ. Cảnh sát Từ, Trân Trân, có thể cả một ‘chị Từ’ mới trong tương lai nữa. Cô ta xinh đẹp, trẻ trung, và… bình thường. Họ sẽ có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc. Thế nào, được không? Nhưng nếu em không đồng ý…”
Giọng anh ta kéo dài ra, ngữ điệu như cười mà không phải cười: “Vậy thì luật cũ vẫn giữ nguyên. Nếu em thua, Trân Trân, cảnh sát Từ, cả gia đình ba người kia, tất cả sẽ chết. Mà với tình trạng của em bây giờ, tôi không nghĩ em có thể thắng.”
Bạch Tuyết khép mắt lại, hàng mi dài dày đặc phủ một lớp băng tinh lấp lánh. Cô hít sâu một hơi, rồi mệt mỏi mở mắt ra.
“Gửi địa chỉ cho tôi. Đợi tôi.”
“Ồ? Tiểu Tuyết muốn cùng tôi…”
“Giết mày.”