“Giúp tôi bật một bài hát đi, cảm ơn.”
Ánh đèn xanh lam mờ ảo trong quán bar không thể chiếu đến người đàn ông ngồi trong bóng tối. Anh ta ngồi một mình bên chiếc bàn tròn gần cầu thang tầng hai, trước mặt là một ly Bloody Mary đỏ tươi như máu.
“Xin chào.” Nhân viên phục vụ bước nhẹ nhàng lên tầng hai, cố nhìn rõ người đàn ông trong bóng tối. Dù khuất trong màn đêm, đó vẫn là một gương mặt đẹp đẽ, đôi mắt lá liễu cong cong như rắn cười, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên. Chỉ có điều anh ta quá nhợt nhạt, trắng bệch đến mức đáng sợ, trông như một bóng ma giữa bóng tối.
“Xin chào, anh muốn bật bài gì ạ?”
“One in a Million của Bosson, được không?” Người đàn ông ngửa đầu cười, nụ cười khiến nhân viên phục vụ cũng hơi nóng bừng hai tai.
“Dĩ nhiên là được, thưa anh.”
“Ngại quá, tôi già rồi, thích nghe nhạc cũ.”
Khi nhận được câu trả lời chắc chắn, nụ cười trên môi anh ta càng sâu hơn. Nhân viên phục vụ cũng lễ phép mỉm cười, cúi đầu rồi lặng lẽ đi xuống tầng. Không lâu sau, từ phía sau tấm rèm lớn ở khu vực sàn nhảy vọng ra giai điệu nhanh và sáng của bài hát.
Nhưng giai điệu này chẳng hề phù hợp với anh ta. Dưới vẻ đẹp mong manh đầy tà khí của anh ta là một sự tĩnh lặng như thể chấp nhận cái chết, một niềm hân hoan đón nhận số mệnh bi thảm.
“They tried to catch me
Họ đã cố bắt lấy tôi
But it was impossible
Nhưng điều đó là không thể
No one could hurt me it was my game
Không ai có thể làm tôi tổn thương, đây là cuộc chơi của tôi.”
Người đàn ông nhếch miệng cười, lắc lư ly cocktail đỏ sẫm, hiếm hoi hòa theo giai điệu bài hát.
“And when you didn’t want me I wanted you
Khi em không cần tôi nữa, tôi lại khao khát em
Because the funny thing about it is I liked the show
Vì điều nực cười của tình yêu là tôi lại thích trò chơi này.”
Cánh cửa quán bar dưới tầng mở ra, hơi ấm tản đi, gió lạnh ùa vào. Những vị khách dưới tầng một khó chịu ngoảnh lại nhìn kẻ vừa bước vào. Nhưng người đàn ông chỉ chống cằm, đắm chìm trong vòng xoáy đỏ thẫm trong ly rượu, nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
“You made me discover one of the stars above us
Em đã khiến tôi nhận ra một vì sao nhỏ bé trên bầu trời
You’re one in a million you’re once in a lifetime
Em là một trong triệu người, là duy nhất trong đời tôi.”
Người phụ nữ đẩy cửa bước vào, như mọi lần, lạnh lùng quét mắt nhìn những ánh nhìn hoặc rực lửa, hoặc bỡn cợt của đám đàn ông xung quanh. Xác nhận rằng đám gà mờ này không có gì đáng ngại, cô mới đi vào vùng ánh sáng mờ mịt, men theo bức tường đen sì đến quầy bar rồi ngồi xuống.
Gương mặt cô tái nhợt, bước chân nặng nề. Chỉ vài bước ngắn ngủi mà mồ hôi đã túa ra như tắm. Trán và má cô lấm tấm giọt mồ hôi nhỏ li ti, dưới ánh đèn mờ ảo lại giống như phủ một lớp kim tuyến lấp lánh, nên không ai nhận ra sự khác thường. Đám đàn ông xung quanh chỉ mãi mê ngắm mái tóc đen mượt như suối của cô hòa cùng chiếc áo lông đen, cùng đường cong mượt mà ôm trọn trong chiếc quần jean tối màu. Chẳng ai chú ý đến mùi máu tanh thoang thoảng bao quanh cô.
“Death in the Afternoon, cảm ơn.” Cô tựa vào quầy bar, nhìn nhân viên phục vụ rồi cất giọng gọi rượu. Sau đó cúi đầu nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt bàn đá cẩm thạch.
Gương mặt mà dù có nhìn vạn lần cô cũng không thích nổi.
Tận đến cuối cùng, cô cũng chưa từng hỏi người đàn ông kia thích cô ở điểm nào. “Đáp án” vì sao lại là “đáp án”. Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ biết chép đáp án, chưa bao giờ hỏi về cách giải bài.
“Của cô đây, Death in the Afternoon.” Nhân viên phục vụ là một thanh niên cao ráo tuấn tú, thuần thục pha chế rồi rót hỗn hợp rượu absinthe vàng óng và champagne vào ly cao, ngước lên nhìn cô một cái, rồi lạnh lùng nhưng lịch sự đẩy ly rượu về phía cô.
Cô nâng ly, ngửa đầu uống cạn, rồi cạch một tiếng đặt ly xuống bàn. Ngước nhìn lên tầng hai, cô dán mắt vào góc tối tăm không đáy ấy một lúc, sau đó từ ghế cao nhẹ nhàng nhảy xuống, xuyên qua đám đông, vịn tay lên lan can, từng bước từng bước chậm rãi đi lên cầu thang.
“Tiểu Tuyết, chào em. Lâu quá không gặp.”
Người đàn ông ngồi trong bóng tối sau chiếc bàn tròn mỉm cười chào cô.
Trên chiếc ghế sofa da mềm bên cạnh anh ta có một bóng người nhỏ bé, đang cuộn tròn ngủ say, hơi thở đều đặn, ôm trong lòng một con búp bê tròn trịa. Búp bê có mái tóc nâu tết thành hai bím dài, khoác áo choàng tím, trên gương mặt có vài nốt tàn nhang lờ mờ, là công chúa Anna.
“Anh đưa con bé đến một nơi như thế này sao?” Bạch Tuyết cụp mắt, nhìn gương mặt say ngủ của đứa trẻ, giọng điệu không hẳn là khó chịu, mà chỉ đơn thuần thấy lạ, lạ vì anh ta lại có thể ngang nhiên bế một đứa bé ngủ say vào đây.
“Ừm.” Người đàn ông trong bóng tối cười, nhẹ nhàng vuốt tóc đứa bé, vén những sợi tóc rơi xuống má nó ra sau tai. Gương mặt tuyệt mỹ của anh ta lộ rõ dưới ánh đèn xanh mờ ảo, trông như một yêu nghiệt sa ngã, “Quán này là của bạn tôi, tôi chỉ lách luật một chút.”
Anh ta ngước lên nhìn cô, nụ cười mang theo vẻ tinh ranh: “Tôi nói với họ đây là con gái tôi.”
“Trả con bé lại cho tôi.” Bạch Tuyết đứng yên tại chỗ, nét mặt vô cảm nhìn anh ta.
“Lại đây ngồi đi.” Anh ta vẫn cười, nhưng giọng điệu thì không cho phép từ chối, “Tôi nghĩ dù Tiểu Tuyết có là một người mẹ tồi tệ đến đâu, cũng không đến mức thẳng tay giết người trước mặt con gái mình chứ?”
Bạch Tuyết nghiêng đầu lạnh lùng nhìn anh ta một lúc, cuối cùng bước đến bàn, kéo ghế ngồi xuống, hai tay đặt lên mặt bàn, lặng lẽ dán mắt vào mặt anh ta.
Người đàn ông chống cằm, mỉm cười ngọt ngào nhìn cô: “Tối qua nghỉ ngơi có tốt không? Tôi thấy sắc mặt em không ổn, đối với tôi cũng lạnh nhạt hẳn. Trước đây em không như vậy. Là vì đã quay lại bên cạnh cảnh sát Từ sao? Hay vì sự phẫn nộ của một người mẹ?”
Nụ cười anh ta bỗng trở nên chế giễu: “Không muốn giết con nhãi này nữa à? Người đang tranh giành tình yêu của cảnh sát Từ với em?”
“Nó là con tôi.” Bạch Tuyết hé đôi môi khô nứt, giọng khàn khàn cất từng chữ một. So với đôi mắt đen lạnh lẽo như nước hồ mùa đông, thì giọng điệu của cô còn dễ nghe hơn nhiều: “Giết hay không là chuyện của tôi, rút cái tay bẩn thỉu của anh ra đi.”
Người đàn ông thu lại nụ cười, ngả lưng tựa vào ghế sofa, cả gương mặt chìm vào bóng tối. Giai điệu của One in a Million bị tiếng cười ồn ào nhấn chìm, chỉ thỉnh thoảng khi đám đông bỗng nhiên im lặng, mới có vài nốt nhạc rơi vào tai anh ta.
“Haiz… Thật muốn giết sạch bọn họ ngay lúc này.” Anh ta tựa vào lưng ghế, bật cười bất đắc dĩ.
Bạch Tuyết đan tay vào nhau, im lặng nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, không đáp.
“Em đã nghe câu chuyện này chưa?” Anh ta lẩm bẩm như nói với chính mình, “Một người cha dẫn con vượt biển để tìm vợ cũ, muốn giao đứa trẻ lại cho cô ta. Trên biển gặp phải bão lớn, con tàu lắc lư dữ dội. Khi đó người cha đang gọt táo cho con, một cơn sóng lớn đập vào, con dao gọt trái cây trên tay ông ta đâm thẳng vào tim. Nhưng ông ta không biến sắc, không lên tiếng, cố nhịn đến khi tàu cập bến. Ngay khoảnh khắc giao đứa trẻ cho người vợ, ông ta phun ra một đóa hoa máu rồi ngã xuống. Sau đó, người ta phát hiện trái tim ông ta đã bị cắt làm đôi từ lâu. Ông ta đã chết từ trước rồi…”
Người đàn ông nói đến đây thì ngẩng đầu nhìn Bạch Tuyết: “Em nghĩ đây sẽ là kết cục của mình sao, Tiểu Tuyết?”
Anh ta khẽ nhìn xuống dưới ghế của Bạch Tuyết. Từ góc độ của anh ta, một tia sáng le lói chiếu vào nền gạch đen dưới ghế, nơi đó có một vũng nước, màu sắc không rõ ràng. Còn có những giọt màu đen chậm rãi nhỏ xuống từ ghế, từng giọt từng giọt rơi xuống, bắn tung tóe trên mặt nước.
“Người tuyết sắp tan rồi.” Anh ta bật cười đầy ẩn ý, “Nhưng vẫn còn cứu được. Trước khi người tuyết hoàn toàn tan biến, tôi muốn hỏi lại một lần nữa, em có muốn đi theo tôi không? Đây là lần thứ ba tôi hỏi rồi, bởi vì tôi…”
Anh ta há miệng, nhưng không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả cơn rung động dữ dội trong trái tim băng giá và chết lặng của mình.
“Thôi vậy.” Anh ta cười thất vọng, bất lực nhìn ánh mắt vừa băng giá vừa hoang mang của Bạch Tuyết. Cô không hiểu. Ngay cả tình yêu mãnh liệt như ánh dương của Từ Chiêu Lâm cô cũng không cảm nhận được. Cô chọn Từ Chiêu Lâm không phải vì anh ta yêu cô, mà vì cô yêu anh ta. Cô chỉ cần anh ta.
“Thực ra so với mẹ, tôi cảm thấy em giống ba mình hơn, Tiểu Tuyết. Lạnh lùng, mạnh mẽ. Còn cảnh sát Từ, nhìn thì có vẻ dữ dằn, nhưng lại là người đàn ông hiếm hoi dịu dàng. Ha ha, có khi lại giống mẹ hơn.”
“Tiêu Vũ, anh gọi tôi đến chỉ để nói mấy lời vô nghĩa này sao?” Bạch Tuyết khoanh tay trước ngực, đôi môi nhợt nhạt mím chặt, cau mày tỏ vẻ không vui.
“Tôi chỉ muốn nhìn em thêm chút nữa.” Tiêu Vũ mỉm cười, chớp mắt chậm rãi, ánh mắt chăm chú dừng lại trên khuôn mặt Bạch Tuyết, trán, chóp mũi, hàng mi, bờ môi…
Cô thật kỳ lạ. Nhìn qua thì rất dễ vẽ, mặt tròn, mắt tròn, lông mi dài, giống như một con búp bê Matryoshka Nga, nét nào cũng trực quan và tầm thường. Lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn người khác, băng giá, không vui. Nếu không chớp mắt, trông cô chẳng khác gì một bức tranh tĩnh vật. Nhưng chính khuôn mặt này, dù anh ta có cố gắng đến đâu, cũng không thể vẽ được một phần vạn thần thái của cô.
“Được rồi, mang con gái em giao cho ba nó đi. Xem em có thể bảo vệ hai cha con họ bình an hay không.” Tiêu Vũ vừa nói vừa cởi áo khoác, đắp lên người Trân Trân đang say ngủ. Sau đó đứng dậy, mỉm cười lịch sự với Bạch Tuyết, kéo mở một cánh cửa nhỏ ẩn trong bóng tối. Vừa định bước vào, anh ta lại nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn cô. Do dự một lát, cuối cùng vẫn cười nói: “Vẫn còn băn khoăn sao, Tiểu Tuyết? Băn khoăn về ý nghĩa tồn tại của chính mình? Không sao cả. Đây chỉ là một căn bệnh nhỏ trong tâm lý. Tôi là bác sĩ, tôi sẽ giúp em chữa khỏi.”
“Đó là phần thưởng của tôi sao?” Bạch Tuyết nghiêng đầu, dùng ánh mắt dò xét nhìn anh ta.
Tiêu Vũ lặng lẽ nhìn cô: “Phải. Nhưng điều kiện tiên quyết là em phải thắng.”
Nói xong, anh ta bước vào cánh cửa hẹp, biến mất trong bóng tối.
Bạch Tuyết thu lại ánh mắt, nhìn đứa trẻ đang ngủ trên ghế sofa. Con bé ra mồ hôi đầm đìa trong giấc ngủ, trán ướt sũng, hai má đỏ bừng, khóe miệng còn dính nước dãi.
“Trân Trân, Trân Trân?” Bạch Tuyết kiệt sức, ngồi phịch xuống ghế. Chiếc áo lông màu đen ướt sũng, những giọt máu men theo lớp lông cáo nhỏ tí tách xuống sàn. Nhưng cô không thể cất nổi giọng gọi con bé.
Trong giấc mơ, con bé nhíu mày, lẩm bẩm những lời lười biếng, “Hư hư… ngủ ngủ… mẹ…”
Nghe đến chữ “mẹ”, con bé mở bừng mắt, trống rỗng nhìn khuôn mặt Bạch Tuyết một lúc, rồi bất ngờ bật dậy, hét lên thất thanh, ném con búp bê Anna trong lòng xuống đất, nhảy khỏi ghế sofa.
“Mẹ mẹ mẹ mẹ!”
Giọng nó vang rền chấn động cả quán bar, khiến những vị khách dưới lầu cũng ngước nhìn lên. Vừa gọi, nó vừa lao vào lòng Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết đau đến nhe răng, lập tức đẩy con bé ra: “Tránh ra! Đừng chạm vào mẹ!”
Nhưng Trân Trân hoàn toàn không để ý đến lời cô, bướng bỉnh bám chặt lấy chân cô, ngẩng đôi mắt long lanh như những vì sao lên nhìn, nhe răng cười hớn hở, líu ríu không ngừng: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm! Chú Tiêu không lừa con! Mẹ đến đón con về nhà rồi!”
“Con về nhà với ba đi, mẹ còn có việc.” Bạch Tuyết gỡ con bé khỏi chân mình, đứng dậy bước đến ghế sofa, túm lấy mái tóc bím của búp bê Anna. Cứ thế, cô xách búp bê bằng tay trái, tay phải nắm chặt cổ tay Trân Trân, nửa kéo nửa lôi con bé xuống lầu. Cô đá tung cánh cửa quán bar, vừa định rẽ vào trạm xe buýt, thì dưới ánh nắng trưa chói chang, cô nhìn thấy một người đàn ông đứng bên kia đường, trong con hẻm nhỏ.
Một nửa khuôn mặt anh bị bóng tường che khuất, râu ria lởm chởm, đôi mắt đỏ ngầu, ngây dại nhìn cô. Chiếc áo khoác lông vũ đen mở rộng, mái tóc rối bù bị cơn gió lạnh lẽo mùa đông thổi tung, bay tán loạn như một búi rong biển khô héo bị gió cuốn lên không trung.
“Chậc chậc chậc, già thêm mười tuổi nữa rồi, ông già.” Bạch Tuyết xách con gái đứng yên tại chỗ, bị ánh mặt trời chói lóa làm nheo mắt lại, nghiêng đầu, lạnh nhạt quan sát người đàn ông trước mặt, chồng của cô.
“Ba ơi!” Trân Trân kéo tay mẹ, vui sướng nhảy cẫng lên. Hiếm khi nào con bé vui như vậy, vì ba mẹ rất ít khi cùng xuất hiện, mà cho dù có cùng xuất hiện thì ba cũng chỉ lẽo đẽo theo sau mẹ.
Mẹ tưới hoa, ba sẽ vò vò vài chiếc lá; mẹ viết tiểu thuyết trong thư phòng, ba sẽ viện cớ lau tủ sách để lượn qua lượn lại sau lưng mẹ; mẹ từ nhà vệ sinh bước ra, ba liền cầm cây lau nhà, vừa lau vừa cằn nhằn mẹ lớn thế rồi mà vẫn không biết lau sạch mông.
Tất nhiên, những khoảnh khắc ấy cũng rất hiếm hoi. Vì sau khi làm xong mấy chuyện đó, ba sẽ đứng nhìn mẹ, nhìn một lúc lại đưa tay kéo tóc hoặc nhéo mặt mẹ. Đến khi mẹ mất kiên nhẫn nổi cáu, ba sẽ bế bổng mẹ lên, mang vào phòng ngủ. Một khi đã vào thì rất lâu sau mới ra, mà khi ra, mặt mẹ đỏ bừng như táo chín, tai cũng đỏ, tóc tai rối tung, khoác bộ đồ ngủ chạy thẳng vào phòng tắm…
“Ba ơi, ba ơi!”
Hôm nay, Trân Trân nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể nắm tay ba bên trái, nắm tay mẹ bên phải, mượn lực của cả hai để nhảy lên như những đứa trẻ khác.
Nhưng ba chẳng nhìn con bé lấy một lần. Ba chỉ nhìn mẹ, như một kẻ mộng du, lặng lẽ băng qua con đường vắng lặng dưới ánh mặt trời buổi trưa, chậm rãi tiến đến trước mặt mẹ, cúi xuống nhìn mẹ. Đôi môi khô nứt loang lổ vết máu, chóp mũi cũng đỏ, trông như đã kiệt sức đến mức chẳng còn chút sức lực nào.
“Hai ngày qua em đã làm gì?”
Giọng anh khản đặc đến mức méo mó, đôi mắt đỏ ngầu găm chặt vào cô.
“Chẳng làm gì cả.” Bạch Tuyết cúi đầu, lùi về sau một bước, bàn tay đang nắm con gái nhẹ nhàng siết lại, đầu ngón tay vuốt ve mu bàn tay trắng nõn mềm mại của con bé. Sau đó, cô buông tay, đẩy con bé vào lòng Từ Chiêu Lâm.
“Làm mất con gái cũng không biết à? Đây, trả lại cho anh.” Cô rũ mắt xuống, ống tay áo rộng che kín vết thương đang rỉ máu trên lưng. Cô lùi thêm một bước, rồi một bước nữa, “Hai người đi trước đi, em còn việc phải làm.”
Nói xong, cô quay người, bước đi về hướng ngược lại.
“Lăn về đây!” Tiếng gào xé họng của người đàn ông phía sau như xé rách cả dây thanh quản vốn đã khô khốc. Giọng anh khàn đặc như đá vụn vỡ nát, lẫn trong đó là mùi tanh nồng của máu.
Anh để con gái đứng nguyên một chỗ, giận dữ chửi mắng rồi lao về phía Bạch Tuyết. Bình thường cô phản ứng nhanh nhạy lắm, nhưng hôm nay lại bước rất chậm. Anh chẳng kịp suy nghĩ gì, chỉ đưa tay ra túm lấy chiếc áo khoác của cô, nhưng đầu ngón tay lại chạm phải một vùng ẩm ướt, nóng hổi.
Anh rút tay lại nhìn, rồi khựng lại.
Còn chưa kịp đứng ngây ra được mấy giây, sau lưng đã vang lên tiếng hét kinh hoàng của đám đông.
“Đứa bé! Đứa bé kia là con ai?!”
Từ Chiêu Lâm lập tức quay phắt lại, nhìn theo ánh mắt của đám đông.
Trên sân thượng quán bar cao hai tầng, một người đàn ông mặc áo len cao cổ màu đen đang đứng đó, tay giơ cao một khẩu súng, họng súng chĩa thẳng vào Trân Trân, đứa con mà anh vừa bỏ lại sau lưng, chỉ cách anh vài mét.
“Trân Trân…” Môi anh run rẩy, lẩm bẩm gọi tên con bé. Giây tiếp theo, mắt anh đỏ bừng, tay giơ cao gào lên đầy tuyệt vọng: “Trân Trân! Chạy đi!”
Đồng thời, bàn tay còn lại của anh lặng lẽ mò đến khẩu súng bên hông.
“Đừng mơ rút súng ra nhé, cảnh sát Từ.” Người đàn ông đứng trên cao cúi đầu nhìn anh, mái tóc lòa xòa tung bay trong gió, cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời, “Vứt súng đi. Giơ tay lên.”
Từ Chiêu Lâm rút súng, đặt xuống đất, dùng chân gạt mạnh một cái. Khẩu súng nặng trịch trượt đi mấy mét, dừng lại trên một nắp cống. Anh giơ tay lên cao, ánh mắt căm hận ghim chặt vào nụ cười cợt nhả của gã đàn ông. Không hề do dự, anh bước từng bước về phía con gái.
Bạch Tuyết nhìn theo bóng lưng anh, cả cơ thể căng cứng, ánh mắt đong đầy nỗi bi thương sắp tràn ra thành máu. Chiếc áo khoác lông vũ màu đen của anh mở rộng, trông giống như đôi cánh thiên thần. Dường như trên thế gian này, chỉ còn một mình con gái là đáng để anh bất chấp tất cả mà bảo vệ, mà gìn giữ.
Bạch Tuyết ngắm nhìn Từ Chiêu Lâm dưới ánh mặt trời, hồi tưởng về anh trong ký ức của cô. Mỗi lần anh xuất hiện trong ký ức của cô, bầu trời đều rất trong xanh. Làn da rám nắng, đôi mắt dài như mắt sói hơi nheo lại cười với cô…
Cô vẫn muốn được thấy anh cười thêm lần nữa. Nhưng từ khi còn rất nhỏ, cô đã học được cách không nên ôm hy vọng.
“Đồ chó già, sau này đi tìm miếng ăn ở chỗ khác đi.” Câu nói của Bạch Tuyết quá nhẹ, bị cơn gió lạnh thổi tan vào không trung.
Cô móc khẩu súng trong túi áo khoác, ngẩng đầu, nhắm thẳng họng súng vào Tiêu Vũ. Ánh mắt anh ta vẫn còn đang chế giễu nhìn Từ Chiêu Lâm từng bước tiến gần con gái, ngón tay lơ đễnh lướt trên cò súng. Nhưng chỉ một giây sau, anh ta bỗng sững người, đột ngột giương súng nhắm vào Bạch Tuyết.
Đoàng!
Một tiếng súng nổ vang, chính xác hơn là hai tiếng. Bạch Tuyết cảm thấy đất trời xoay chuyển, rồi cơ thể cô nặng nề đập xuống mặt đất. Mây trắng bồng bềnh lướt qua trước mắt cô, tiếng hét kinh hoàng của đám đông bên tai không ngừng vang vọng.
Cô chết rồi sao? Không, chỉ là xương sườn dường như đã gãy. Khi luồng xung lực khổng lồ ấy đập vào cơ thể, xương sườn của cô liền vỡ nát. Xương đòn đã bị lột da cũng có vẻ gãy rồi. Mũi và miệng cô tràn đầy mùi tanh nồng đặc quánh của máu, đến mức nghẹn lại, thở thôi cũng thấy khó khăn, mỗi lần ho là lại phun ra một ngụm máu.
“Ôi, thật đáng tiếc quá!” Giọng cười chói tai của Tiêu Vũ vang vọng giữa khoảng đất trống, sắc nhọn như tiếng quỷ dữ gào thét nơi địa ngục. “Cảnh sát Từ à, chỉ cần anh chần chừ một chút nữa thôi, thì Trân Trân đã không đến mức không có ba rồi! Chậc chậc chậc, vị trí này thật chẳng hay ho chút nào!”
Bạch Tuyết lặng lẽ nhìn lên bầu trời, cảm nhận hơi ấm đang từ từ loang ra trước ngực. Thì ra máu của anh cũng nóng như vậy, nóng đến mức làm tan cả lớp tuyết đọng dưới thân cô.
Tiêu Vũ đứng bên rìa sân thượng, một chân giẫm lên mép, khuỷu tay tựa lên đầu gối, ung dung thưởng thức cảnh tượng Bạch Tuyết bị Từ Chiêu Lâm đè chặt dưới thân. Cô quá nhỏ bé, đến mức nhìn từ xa chỉ thấy nền tuyết trắng dần bị máu nhuộm đỏ chứ chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
“Tiểu Tuyết, em thua rồi!” Trong mắt anh ta ánh lên tia sáng điên loạn đầy phấn khích. Anh ta đứng dậy, xoay súng nhắm thẳng vào Trân Trân, cô bé vẫn đang sững sờ, đến khóc cũng không khóc nổi. Đôi tay nhỏ bé của cô bé vẫn ôm chặt búp bê công chúa Anna.
Lại một tiếng “đoàng” vang lên. Lần này, máu từ lồng ngực Tiêu Vũ phun trào, nở rộ giữa không trung như pháo hoa trong một đám cưới, văng tung tóe khắp nơi.
Thân thể mềm nhũn của Tiêu Vũ rơi thẳng từ tầng hai xuống đất, phát ra một tiếng “bịch” trầm đục. Anh ta nhìn về hướng viên đạn bay đến, Bạch Tuyết ẩn mình dưới thân Từ Chiêu Lâm, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào anh ta. Ánh mắt cô vẫn lạnh lùng nhìn anh ta, cô chưa bao giờ cười với anh ta dù chỉ một lần.
Khuôn mặt anh ta đẫm máu, ngay cả trong mắt cũng là một màu đỏ sẫm. Máu đặc sệt tràn ngập trong hốc mắt, chảy dọc theo gò má. Nhưng anh ta lại đang cười, khóe miệng rỉ ra từng dòng máu đen sền sệt.
“Phần thưởng.” Anh ta mấp máy môi nói với Bạch Tuyết, đồng tử dần giãn ra, nụ cười vĩnh viễn đông cứng trên gương mặt.
Bạch Tuyết cuối cùng cũng dùng hết chút sức lực cuối cùng, khẩu súng rơi “cạch” xuống đất, cùng với đầu cô cũng nặng nề đập xuống.
Cô ngây ngẩn nhìn lên bầu trời xanh thẳm, một đàn chim không rõ tên bay ngang qua, lông vũ đen nhánh, tiêu sái như lông chim, tự do như cánh chim…
“Chó già, nhiều người thế này, anh có thể nhanh chút được không, đừng đè lên người em nữa?” Bạch Tuyết đẩy người đàn ông trên người mình, nặng trịch, im lặng không một tiếng động. Cô thất thần chớp mắt, mặt không biểu cảm chậm rãi nói: “Chó già, năm nay em cứ mơ một giấc mơ hoài, mơ thấy bóng lưng một người, áo bóng rổ trắng, quần bóng rổ đỏ, quay lưng về phía em. Em muốn gọi người đó, nhưng người đó mãi chẳng quay đầu, chẳng thèm để ý đến em. Tỉnh dậy em đi khắp nơi tìm, cuối cùng tìm được bạn học cũ của em, hừm, chính là tình nhân của em đấy. Chó già, nghe rõ chưa, là tình nhân của em, sao anh chẳng có phản ứng gì vậy?”
Bạch Tuyết nhìn lên trời, đầu ngón tay lạnh buốt vùi vào chân tóc anh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc thô cứng.
“Nhưng anh đoán xem?” Cô cười, “Đệt, tối qua em mới mơ xong cái giấc mơ đó, người kia quay đầu lại, quát em sao còn chưa về nhà, có phải lại quên mang chìa khóa không. Mặt đen sì, thò tay vào túi quần bóng rổ lôi ra một chùm chìa khóa ném cho em, bảo em về nhà trước dạy Trân Trân làm bài tập.”
“Thật mẹ nó chứ, em cứ tưởng là soái ca nào, hóa ra lại là anh, cái thằng già này, ghê tởm chết đi được!” Bạch Tuyết cười, vừa cười vừa phụt ra một ngụm máu, sặc đến đau cả mũi, mắt nhòa lệ.
“Từ trước đến giờ chưa từng có ai khác, em chỉ có mình anh thôi, vậy mà còn không mau tha thứ cho em?” Cô đẩy vai Từ Chiêu Lâm, nhìn khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt nhắm chặt của anh, bặm môi, nghẹn ngào hét lớn.
“Tha thứ…”
Từ Chiêu Lâm khẽ động đậy, trong đầu anh chợt nhớ đến lời con gái nói.
“Ba! Ba cứ ôm mẹ như này rồi hôn một cái! Mẹ sẽ tha thứ cho ba ngay thôi!”
Anh ôm chặt eo Bạch Tuyết, trong đầu bỗng hiện lên cảnh lần đầu tiên anh đến nhà cô. Lúc đó anh rút từ túi áo ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, nói: “Tôi là Từ Chiêu Lâm, có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”
Khoảnh khắc đó, cô cười, cười đến mức ly trà sữa trong tay sánh tràn ra ngoài.
Bốn mươi năm cuộc đời, đến cuối cùng trước mắt lại chỉ hiện lên hình ảnh ấy…
Anh nhếch môi cười tự giễu, dùng chút sinh mệnh cuối cùng hôn nhẹ lên mặt cô…
— Xong chính văn —