“Được rồi, hai vị cảnh sát, khoảng thời gian này đã làm phiền các anh nhiều rồi. Tôi và mấy đứa em của tôi… đã gây không ít rắc rối cho các anh.”
Người đàn ông trong phòng thẩm vấn đứng dậy, cúi người chín mươi độ trước hai viên cảnh sát ngồi sau bàn, tiếng còng tay vang lên lanh lảnh. Sau đó, anh ta theo chân cảnh vệ đi ra ngoài, nhưng đến cửa lại dừng lại, quay đầu lại cười ngại ngùng.
“Cảnh sát Từ và vợ anh ấy… vẫn ổn chứ?”
“Lo cho bản thân anh trước đi, Chu Chính.” Một viên cảnh sát già nhíu mày, dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, giọng nói khàn đặc vì thức đêm và khói thuốc, gương mặt trầm xuống, “Vì sự bao che của anh, anh có biết đã có bao nhiêu người phải chết không?”
“Biết chứ.” Chu Chính nghe vậy thì thở dài, gật đầu thật mạnh, “Tôi sẽ chấp nhận sự trừng phạt thuộc về mình.”
Nói rồi, anh ta quay đầu nhìn căn phòng thẩm vấn lần cuối, ánh mắt lại có chút lưu luyến. Anh ta đứng thẳng lưng, đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, cười chất phác với hai người phía sau bàn, “Cảnh sát Ngụy, cảnh sát Kim, bảo trọng nhé.”
“Cái tên này…” Sếp Ngụy nhìn theo bóng lưng Chu Chính khuất sau cánh cửa, quay lại lườm đồng nghiệp bên cạnh đầy khó chịu, “Chải tóc bóng mượt vậy làm gì hả?”
“Tất nhiên là vì tối nay có hẹn rồi.” Kim Thịnh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc trắng được chải chuốt gọn gàng, nụ cười lan từ khóe môi đến đuôi mắt.
“Chậc chậc chậc, bà già nhà anh lại gọi anh về rồi hả?”
“Chứ sao nữa!” Kim Thịnh đắc ý nhướng mày, “Năm xưa là cô ấy theo đuổi tôi đó nhé! Mà nói gì thì nói…”
Ông ấy chìm vào hồi ức của thời trai trẻ, khóe miệng khẽ cong lên. Giọng nói chùng xuống, có chút hoài niệm, “Con gái cũng mất bao nhiêu năm rồi, chuyện này cũng chỉ mới hai năm gần đây thôi… Những gì đáng tha thứ hay không đáng tha thứ, cũng tha thứ cả rồi.”
Sếp Ngụy không nói gì, lại cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, rút ra một điếu ngậm vào miệng. Nhưng lục lọi khắp túi áo cũng không tìm thấy bật lửa, nhăn mày chửi thầm một tiếng.
“Đây này, chẳng phải có sẵn sao!” Kim Thịnh bất lực lắc đầu, cầm chiếc bật lửa trên bàn châm thuốc giúp ông ấy. Một tiếng “xoẹt” vang lên, ngọn lửa lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt. Ông ấy nhìn làn khói trắng lững lờ bay lên, khẽ nói: “Con gái nhà tôi, tính khí nóng nảy lắm. Tôi và mẹ nó cưới nhau mới hai tháng thì nó đến với chúng tôi rồi. Khi đó, hai vợ chồng còn nghĩ, đợi nó kết hôn sinh con thì chúng tôi vẫn còn trẻ, còn có thể giúp nó chăm cháu… Nhưng ai mà ngờ, nó lại ra đi khi mới mười sáu… Đến vội vã, mà đi cũng vội vã, hại mẹ nó oán hận tôi bao nhiêu năm. Đợi tôi xuống dưới đó, phải nói chuyện với nó cho ra lẽ mới được.”
Nói đến đây, ông ấy bỗng bật cười, quay đầu nhìn sếp Ngụy, “Ê? Hình như con bé bằng tuổi vợ của Tiểu Từ nhỉ? Ha ha ha! Nếu con bé còn sống thì năm nay cũng ba mươi, chắc cũng lấy chồng sinh con rồi… Mà nói đi cũng phải nói lại, hai đứa tụi nó có chút giống nhau đấy chứ? Môi nhỏ, mắt to, ít khi cười, gặp người lớn cũng chẳng biết chào hỏi, đúng là vô lễ!”
Sếp Ngụy quay mặt đi, không thèm nhìn ông ấy. Nhưng nghe thấy câu này thì lập tức tức giận, nhanh tay lau nước mắt, quay đầu quát: “Cô ta mà so được với con gái anh chắc? Con bé nhà anh vừa ngoan ngoãn lại hiếu thuận, còn cô ta là cái thá gì? Tôi nói cho mà nghe, thằng Từ Chiêu Lâm đúng là ngu hết thuốc chữa! Lựa chọn bao nhiêu năm trời, cuối cùng lại chọn đúng cái thứ đó! Cưới nhau, sinh con rồi mà vẫn không chịu yên phận, còn chạy ra ngoài ngủ với thằng khác thì thôi đi, lại còn để cho người ta làm lớn bụng! Đến cả ba đứa bé là ai cũng không biết! Hừ, nhưng mà biết làm sao bây giờ? Thằng Từ Chiêu Lâm chết mê chết mệt, yêu đến phát điên! Giờ thì hay rồi, yêu đến mức nằm luôn trong ICU rồi!”
Sếp Ngụy càng nói càng tức, bốn ngón tay to bè khoa tay múa chân trước mặt Kim Thịnh, “Bốn lần! Từ Lan Châu đến Thượng Hải, bốn lần báo nguy kịch! Đi một vòng quỷ môn quan tận bốn lần!”
“Rồi rồi rồi… Bình tĩnh, bình tĩnh nào.” Kim Thịnh đành chịu thua, đỡ không nổi cơn giận của ông ấy, chỉ có thể vừa bất lực vừa buồn cười mà xoa lưng ông ấy, “Người ta vợ chồng tình cảm mặn nồng, anh lo cái gì chứ hả!”
Sếp Ngụy nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn khó lòng nguôi giận, thế là phất tay một cái, đưa ra tuyên bố tổng kết: “Dù sao thì con nhóc đó tôi cũng nhìn không vừa mắt!”
Kim Thịnh mỉm cười tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng thở d.ốc một lúc, chờ lấy lại sức rồi mới lấy từ túi áo cảnh phục ra một hộp thuốc nhỏ màu trắng, đổ ra một viên thuốc con nhộng bỏ vào miệng, cầm chai nước khoáng trên bàn uống một ngụm, cười hì hì nói: “Tôi thì lại thích đấy. Xe của Tiểu Liêu dùng được chứ? Để cậu ấy đưa tôi đến bệnh viện thăm Tiểu Từ một chút.”
Nói rồi, ông ấy đứng dậy, vỗ vai sếp Ngụy, cười híp mắt: “Được rồi! Từ hôm nay trở đi, tôi là của một mình bà xã tôi thôi, có chuyện gì thì đừng đến phiền tôi nữa.”
—
“Đội trưởng Kim.”
Liêu Thiên Du đứng ở góc tường hút thuốc, thấy Kim Thịnh bước ra thì lập tức dụi tắt điếu thuốc, vẫy tay xua khói.
“Không sao, không sao.” Kim Thịnh cười xua tay, “Có rảnh không? Chở tôi đi bệnh viện thăm Tiểu Từ nhé?”
“Không vấn đề gì.” Liêu Thiên Du thấp giọng đáp, lấy chìa khóa xe ra mở khóa, giúp Kim Thịnh kéo cửa ghế phụ, đợi ông ấy ngồi vào trong xong xuôi mới đóng cửa lại, chạy vòng sang ghế lái, mở cửa xe bước lên.
“Tiểu Từ tỉnh lúc nào vậy?” Kim Thịnh tâm trạng vui vẻ, đưa mắt nhìn bầu trời xanh không một gợn mây. Mùa đông ở Thượng Hải rất lạnh, nhưng chắc cũng không lạnh bằng Tây Bắc. Ông ấy hiếm khi tiếp xúc với người Tây Bắc, nhưng tính cách một người không thể tách rời môi trường sống của họ, nơi lạnh lẽo sinh ra những con người lạnh lẽo. Chỉ có điều, Từ Chiêu Lâm lại quá nóng, ôm khư khư một tảng băng suốt bao nhiêu năm nay…
“Sáng nay.” Liêu Thiên Du đáp gọn, cái miệng lắm lời nổi tiếng lúc này lại trầm lặng đến lạ, “Chị dâu tỉnh trước, tỉnh dậy liền đi thăm anh Từ, chị ấy vừa đến là anh ấy tỉnh.”
“Hả? Sao lại vậy?” Kim Thịnh tò mò.
“Không biết nữa.” Liêu Thiên Du cười bất lực, vừa lái xe vừa nói, “Là chị dâu tự chạy ra quầy y tá báo rằng anh Từ đã tỉnh, làm người ta hết hồn.”
“Ha ha ha!” Kim Thịnh ngửa đầu cười lớn, “Con bé này đúng là… Cậu nói xem, Tiểu Từ lông bông ngần ấy năm, cuối cùng chẳng phải cũng bị thu phục gọn ghẽ hay sao? Đây chẳng phải là ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’ à?”
Liêu Thiên Du cũng bật cười: “Đúng thật.”
“Haizz… Người có tình về chung một nhà, còn gì đẹp hơn nữa chứ?” Kim Thịnh nheo mắt hưởng thụ ánh mặt trời, chậm rãi nói, “Còn cậu thì sao? Vẫn giữ chủ nghĩa không kết hôn à? Đời người ngắn ngủi lắm đấy, Tiểu Liêu à, đến cái tuổi của tôi rồi cậu sẽ hiểu, cái gọi là ‘tôn nghiêm đàn ông’ cũng chỉ là thứ phù phiếm mà thôi.”
Ông ấy nhìn ra ngoài cửa xe, tòa nhà phòng khám đã hiện ra ngay trước mắt, “Được rồi, Tiểu Liêu, thả tôi ở đây là được, cậu đi làm việc của cậu đi.”
“Vâng, đội trưởng Kim.”
—
Kim Thịnh chậm rãi bước lên bậc thang, hiếm lắm mới gặp được một ngày thời tiết đẹp như hôm nay. Ánh nắng vàng rực xuyên qua những khung cửa sổ dọc hành lang khu nội trú, phản chiếu lên tường và gạch men trắng sáng đến lóa mắt.
Từ xa, ông ấy đã thấy trước cửa phòng bệnh có một bóng dáng nhỏ bé mặc đồ bệnh nhân, ủ rũ cúi thấp đầu, trông như sắp úp cả mặt xuống đất.
Nhưng dù vậy, bóng dáng nhỏ bé ấy vẫn nhạy bén cảm nhận được ánh nhìn của ông ấy, lập tức quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ấy đầy cảnh giác.
“Không vào à?” Ông ấy mỉm cười ngồi xuống cạnh cô, cố gắng hạ thấp giọng hết mức có thể.
Cô quay đầu đi, không nhìn ông ấy. Một lúc lâu sau mới lí nhí trả lời, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Anh ấy nói không muốn thấy tôi.”
“Ừ.” Kim Thịnh gật đầu, “Cậu ấy tức giận là điều dễ hiểu. Mạng người không phải trò đùa, nhất là khi còn liên lụy đến con gái hai người.”
Cô không nói gì, từ góc độ của Kim Thịnh, ông ấy có thể thấy hàng mi dài của cô đang run rẩy không ngừng.
“May mà kết cục vẫn tốt.” Kim Thịnh tựa vào chiếc ghế sắt lạnh lẽo, hướng mắt về phía phòng bệnh. Từ góc độ này, ông ấy chỉ có thể thấy phần cuối của chiếc giường phủ ga trắng, chăn mền được cuộn lại thành một đống.
“Băng ghi hình Tiêu Vũ gửi đến, chúng tôi đã xem rồi.” Ông ấy lắc đầu thở dài, “Đúng là một đám trẻ tâm lý méo mó. Yêu một cô gái theo cách đó, xét về bất kỳ góc độ nào cũng không thể đúng được. Nhưng cũng nhờ cậu ta mà cô mới có thể ngồi đây, ở bên người mình yêu. Đồng hành, đồng hành mới là điều quý giá nhất.”
Ông ấy thu lại ánh nhìn, dịu dàng quan sát cô.
“Vậy rốt cuộc, con dao của cô dùng để bảo vệ hay để giết chóc, đã có câu trả lời chưa?”
“Tôi không biết ông đang nói gì hết.” Cô vẫn không quay đầu lại, lầm bầm.
Kim Thịnh bật cười khẽ: “Xem ra là đã có câu trả lời rồi, vậy là tốt.”
Một loạt tiếng giày cao gót gấp gáp vang lên từ trong phòng bệnh. Một người phụ nữ cao gầy mặc đồ đen bước ra, trên tay xách túi da Hermès. Bà ấy đứng thẳng lưng, chiếc cổ mảnh mai vươn cao, trông đã khoảng bảy mươi tuổi, vừa nhìn đã biết không phải người Trung Quốc. Ngũ quan sâu hút, lớp trang điểm tinh tế, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ đang ngồi trên ghế.
Người phụ nữ co rụt người lại như một con thú nhỏ bị dọa sợ, ánh mắt đầy cảnh giác. Nhưng bà lão rõ ràng chẳng buồn để ý đến cô, chỉ lướt mắt nhìn qua rồi quay người bỏ đi. Mới đi được vài bước, bà ấy lại dừng lại, quay đầu, thản nhiên nói bằng tiếng Trung hoàn hảo: “Trân Trân không chịu đi với tôi, các người tự lo liệu đi. Chờ khi Từ Chiêu Lâm có thể đứng lên đi lại như một con người, bảo nó đến nghĩa trang liệt sĩ thăm ba nó. Ba nó tên là Từ Mạc Vi.”
Nói xong, bà ấy khẽ gật đầu với Kim Thịnh, rồi không thèm nhìn người phụ nữ một lần nào nữa, bước đi dứt khoát, đôi giày cao gót gõ vang trên nền hành lang, cho đến khi khuất bóng.
Kim Thịnh thấy giọng bà ấy mềm mại hơn vẻ ngoài của bà ấy nhiều. Nhưng người phụ nữ nhỏ bên cạnh ông ấy rõ ràng không có chút cảm tình nào, lén lút lườm theo một cái, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bà già.” Sau đó chẳng nói gì thêm.
“Thôi nào.” Kim Thịnh đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai cô, “Tôi vào thăm Tiểu Từ đây.”
Nói rồi, ông ấy nháy mắt với cô, “Tiện thể nói giúp cô vài câu hay ho.”
—
Kim Thịnh bước vào phòng bệnh, nơi này sáng sủa hơn ông ấy tưởng, cũng sạch sẽ hơn. Không có cảnh tượng đầy máu me hay cảnh Từ Chiêu Lâm bị băng bó kín mít như xác ướp. Thực tế, trông anh vẫn ổn, đang đeo máy thở, nằm trên giường, mắt hướng ra cửa sổ, nhìn tán cây xanh rợp bóng bên ngoài.
“Cô ấy vẫn còn ở đây à?” Giọng anh rất nhỏ, yếu ớt như hơi thở mong manh. Bình thường giọng nói luôn ồm ồm, khí thế hùng hồn, nay đột nhiên dịu xuống khiến Kim Thịnh có chút không quen.
“Ừ, đang ở ngoài kia, ủ rũ như cà tím héo vậy.” Kim Thịnh kéo ghế ngồi xuống bên giường, “Mặt mày khó chịu thấy rõ.”
“Cô ấy còn dám khó chịu à.” Nói xong câu này, Từ Chiêu Lâm liền hít sâu một hơi.
“Rồi rồi rồi, bớt giận đi.” Kim Thịnh cười, vắt chân chữ ngũ, tựa lưng vào ghế, “Cô ấy cũng vừa mới tỉnh lại, vết thương còn chưa lành. Từ Lan Châu theo cậu chuyển viện đến tận Thượng Hải, hành hạ cũng đủ rồi.”
“Không phải cô ấy thích Lan Châu sao? Ba mươi ngày bình tĩnh cũng hết rồi, cứ để cô ấy cút đi. Dù sao con gái tôi cũng không thể có một người như thế ở bên cạnh.”
Kim Thịnh liếc mắt nhìn ra cửa, cái đầu nhỏ ngoài đó lập tức rụt lại. Ông ấy quay lại, nhướn mày trêu chọc: “Được thôi, đó là chuyện của hai người các cậu. Nhưng cậu chắc đến lúc đó có thể xuống giường không?”
Từ Chiêu Lâm nhìn lên trần nhà, không nói gì. Hơi thở nhẹ nhàng phả lên mặt nạ oxy, hơi nước tụ lại rồi tan đi. Mãi sau, anh mới khàn giọng nói: “Vậy thì lại đi. Không cần thời gian bình tĩnh nữa.”
Kim Thịnh nhún vai, “Haizz… Xem ra cậu quyết tâm rồi. Con bé đó cũng khổ thật, chỉ mặc mỗi bộ đồ bệnh nhân, đứng ngoài kia co ro trong cái lạnh. Nhưng mà, tình cảm là chuyện của hai người, ép buộc cũng chẳng ích gì.”
Ông ấy cúi đầu, vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên tay, “Hôm nay tôi đến cũng không có ý gì khác, chỉ là để chào tạm biệt. Sau này chắc không còn nhiều cơ hội gặp nhau nữa. Đời người ngắn ngủi lắm, ngoảnh đi ngoảnh lại là hết một kiếp người. Nghĩ lại, có nhiều chuyện cũng hối hận lắm, nhưng hối hận thì có ích gì chứ? Trên đời này đâu có thuốc hối hận mà uống… Nói chung, cậu cứ dưỡng thương cho tốt đi, Tiểu Từ. Nhân lúc vẫn còn một cơ thể khỏe mạnh, hãy ở bên con gái nhiều hơn… À, tôi quên mất, bây giờ cậu đang là người đã ly hôn rồi.”
Kim Thịnh đứng dậy, phất tay với Từ Chiêu Lâm.
“Tạm biệt.”
Dứt lời, ông ấy không ngoảnh đầu lại mà bước thẳng ra ngoài. Đến cửa, ông ấy bắt gặp bóng dáng nhỏ nhắn của người phụ nữ kia đang dựa vào tường, vẻ mặt đầy oán trách như muốn nói “Chú chẳng nói giúp tôi được câu nào ra hồn cả!”
Ông ấy bật cười, nhẹ nhàng vỗ vai cô.
“Tiểu Tuyết, tạm biệt.”
—
Bạch Tuyết dõi theo từng nhóm người lần lượt rời khỏi phòng bệnh của Từ Chiêu Lâm, nhìn họ đi xa dần, khuất bóng nơi cuối hành lang. Cô đứng ngẩn người ở cửa, do dự hồi lâu rồi vẫn không kìm được mà thò đầu vào nhìn.
Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt trong phòng lập tức bắt được cô.
Cô co rụt cổ lại, chờ một lát rồi lại len lén nhìn vào lần nữa. Từ Chiêu Lâm vẫn nhìn cô chăm chăm, không hề chớp mắt.
“Em…” Cô ngập ngừng đứng đó một lúc, cuối cùng cũng chầm chậm bước vào, ngón tay bấu chặt mép áo, từng bước từng bước tiến lại bên giường bệnh.
Cô thử ngồi xuống chiếc ghế mà Kim Thịnh vừa ngồi ban nãy. Không bị xua đuổi. Lúc này cô mới dám yên tâm ngồi xuống hẳn, hai chân khép lại ngay ngắn, hai bàn tay đặt gọn gàng trên đầu gối.
Suốt thời gian ấy, ánh mắt Từ Chiêu Lâm chưa một lần rời khỏi gương mặt cô. Máy thở vẫn phát ra tiếng đều đều. Khi cô đã ổn định chỗ ngồi, anh cũng đã suy nghĩ xong.
“Cô đi đi.”
Chỉ ba chữ thôi, mà toàn thân Bạch Tuyết lạnh toát như có băng giá chạy khắp mạch máu.
“Về Lan Châu đi. Căn nhà tôi mua cho cô, cùng với số tiền tôi để lại, đủ để cô sống. Nếu thiếu tiền, cứ nói với tôi. Chỉ cần tôi còn, cô muốn bao nhiêu tôi cũng cho. Nhưng… đừng can dự vào cuộc sống của tôi và Trân Trân nữa. Mẹ tôi nói con bé đến giờ vẫn không chịu mở miệng nói chuyện. Bạch Tuyết, cho dù tôi có nghĩ cô xấu xa đến đâu, tôi cũng chưa từng nghĩ cô lại có thể lấy mạng con gái mình ra để đùa giỡn.”
“Đó không phải trò đùa.” Bạch Tuyết cúi gằm đầu, giọng nói run rẩy, “Em đã chắc chắn. Bọn họ không thể—”
“Có thắng thua.” Từ Chiêu Lâm cắt ngang, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng nhìn cô, “Vậy thì nó chính là một trò chơi. Đến cái đạo lý đó, cô cũng không hiểu sao?”
Bạch Tuyết không nói nữa, chỉ cắn chặt đôi môi tái nhợt. Hàng mi dài run lên dữ dội.
“Nghe lời tôi, về đi.” Từ Chiêu Lâm nói: “Tôi cũng coi như đã chết một lần rồi. Nợ cô, tôi cũng đã trả. Không phải cô từng hỏi tôi làm thế nào mới có thể tha thứ cho cô sao? Đơn giản thôi, rời khỏi tôi là được.”