Đêm ba mươi Tết, pháo hoa nổ lách tách bên ngoài khu dân cư, những chùm pháo hoa rực rỡ tranh nhau bừng sáng trên bầu trời đêm, màu xanh lam, màu vàng, màu đỏ… Căn hộ ở tầng cao, lại gần cửa sổ, Bạch Tuyết thậm chí có cảm giác chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào những mảnh vỡ lấp lánh ấy. Màu xanh chắc hẳn sẽ lạnh băng, màu đỏ chắc hẳn sẽ nóng rực…
Nhưng bây giờ cô không thể đưa tay ra chạm vào được, bởi trên tay toàn là bột mì.
Cô đặt một miếng vỏ há cảo mỏng lên tay, dùng đũa gắp một chút nhân, bóp một cái, bóp thêm cái nữa, rồi thêm một cái nữa, ba lần, một chiếc há cảo tròn đầy đã thành hình. Cô đặt chiếc há cảo trông như thỏi vàng ấy vào chiếc dĩa sứ trắng có phủ bột mì. Một dĩa đã đầy, còn chiếc này cũng đã được hơn nửa.
Cô dùng đũa khuấy nhân trong tô, nhìn số vỏ há cảo còn lại, lẩm bẩm: “Chắc cũng đủ rồi.” Sau đó ngẩng đầu, mở tủ bếp lấy lọ đường phèn, chọn hai viên bỏ vào chảo, định bật bếp nấu một chút. Nhưng còn chưa kịp bật lửa thì chuông cửa đã vang lên.
Cô kinh ngạc ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, “Đến sớm vậy?”
Hai tay dính đầy bột, cô hấp tấp chạy ra khỏi bếp, đến cửa ra vào. Dùng khuỷu tay ấn xuống tay nắm cửa để mở cửa, vừa mở vừa hỏi: “Sao đến sớm vậy?”
“Xem ra tôi đến không đúng lúc.” Người đứng ngoài cửa không bước vào, giọng điệu không rõ vui hay giận, “Không tiện thì thôi, mai tôi quay lại.”
Đèn cảm biến ở hành lang tắt, cửa ra vào cũng không bật đèn. Bạch Tuyết giơ tay sững lại một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng gọi người đang quay lưng định rời đi kia: “Vào đi.”
Tiếng gọi này làm đèn cảm biến sáng lên. Dưới ánh sáng lờ mờ, người kia quay đầu lại, lúc này cô mới nhìn rõ. Anh mặc một chiếc áo khoác da đen, mái tóc dày đen xen lẫn vài sợi bạc, được chải chuốt gọn gàng ra phía sau, râu cũng đã cạo sạch.
Mặc dù có chút không đúng lúc, nhưng cô vẫn cảm thấy khi anh chỉnh tề lại thì trông cũng khá điển trai. Chỉ là bao năm qua không mấy khi chăm chút bản thân, khiến người ta có cảm giác già nua, lôi thôi.
Dạo gần đây cô có đọc một cuốn sách, trong đó nói rằng không nên tiếc lời khen ngợi người khác, điều này giúp thu hẹp khoảng cách giữa đôi bên. Bạch Tuyết bặm môi, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Anh chỉnh đốn lại một chút trông cũng khá đẹp trai đấy.”
“Ừm.” Người đàn ông ngoài cửa bước vào, chỉ khẽ hừ mũi một tiếng xem như đáp lại. Ánh mắt quét qua giá giày bằng gỗ dưới sàn, một đôi dép bông hình ếch xanh của trẻ con, một đôi dép bông trắng của phụ nữ, và một đôi dép bông xanh đậm của đàn ông.
Anh không đổi dép, cứ vậy mang giày bước vào nhà. Bạch Tuyết vẫn giơ tay dính đầy bột mì, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.
Người đàn ông vừa mở chiếc cặp da trên tay, vừa thong thả lên tiếng: “Lần trước tôi đến khu này mua nhà, gặp một người phụ nữ, ấn tượng cũng không tệ. Dù sao hôm nay đến tìm cô ký đơn ly hôn, ký xong tiện thể đi gặp cô ấy luôn.”
…Bạch Tuyết nghiêng đầu, vô cảm nhìn thẳng vào mắt anh vài giây, rồi đột ngột quay đầu chạy vào phòng sách. Chẳng mấy chốc, bên trong vang lên tiếng xé sách loạt xoạt.
“Chờ chút, để tôi gói hết chỗ há cảo đã.” Cô lê dép lẹp xẹp bước ra, ném mạnh những mảnh giấy vụn vào thùng rác trong góc tường. Nhìn người đàn ông trên sofa, rồi lại nhìn xấp giấy A4 trong tay anh, cô bổ sung:
“Cũng không còn nhiều.”
“Ừm… cố nhanh chút đi.” Người đàn ông đặt thỏa thuận ly hôn lên bàn trà, hai tay dang ra tựa vào sofa, cười khẽ đầy bỡn cợt:
“Tôi có việc gấp.”
Bạch Tuyết đứng yên, giơ tay nhìn lớp bột mì còn sót lại trong lòng bàn tay, rồi bước đến chiếc ghế đơn bên bàn trà ngồi xuống. Cô trực tiếp cầm lấy xấp tài liệu, chậm rãi lật xem từng trang. Căn phòng khách tĩnh lặng, cách khá xa cổng sau khu dân cư, chỉ có thể nghe thấy lác đác tiếng pháo trầm đục ngoài kia, hòa với tiếng lật giấy sột soạt.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu.” Người đàn ông chăm chú nhìn gương mặt cô, chậm rãi nói: “Nhưng mà tôi cũng nhắc cô một câu, đàn ông ly hôn rồi còn mang theo con, tốt nhất đừng dính vào. Đến lúc đó chẳng được lợi lộc gì, lại còn thành bảo mẫu miễn phí cho người ta.”
“Anh đang nói chính mình đó hả?” Bạch Tuyết ngẩng đầu khỏi xấp giấy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh.
“Đàn ông đều có suy nghĩ giống nhau thôi.”
Anh dựa vào sofa, cười cười, “Chỉ là xem có lương tâm hay không. Tôi tự thấy mình cũng có lương tâm, nên nếu có tái hôn, tôi chắc chắn sẽ nói rõ ràng ngay từ đầu. Tiền có thể đưa, nhưng nhà thì đừng mơ, còn nếu không biết làm việc nhà, không chăm con được thì cuốn gói.”
Anh nhìn những chùm pháo hoa nở rộ ngoài cửa sổ, giọng điệu thoáng vẻ tự giễu:
“Sao hả? Cả đời này tôi chỉ thật lòng với mình cô, còn từng vì cô mà chết một lần. Vậy là đủ rồi nhỉ? Nhưng dù gì tôi cũng là một người ba, không thể để con gái mình ở cùng với một…”
Chuông cửa vang lên cắt ngang lời anh.
Bạch Tuyết lập tức ném thỏa thuận xuống bàn trà rồi đi mở cửa. Giấy rơi lả tả xuống đất. Anh cúi xuống nhặt, nhưng còn chưa kịp động tay thì một nhóm người đã ồn ào bước vào từ cửa, trò chuyện rôm rả.
Đầu tiên là giọng trẻ con lanh lảnh: “Dì Tiểu Tuyết ơi, chúc mừng năm mới! Chúc dì năm nay thật vui vẻ, ngày càng xinh đẹp!”
Tiếp theo là giọng một phụ nữ, dịu dàng nhưng có chút trách móc: “Tiểu Bảo, nhanh thay giày đi con!”
Cuối cùng là giọng một người đàn ông trầm thấp, hơi khó chịu: “Sao giày của tôi lại bị nhét xuống dưới cùng thế này?”
Ngồi trên sofa, Từ Chiêu Lâm nhìn chằm chằm vào ba người vừa tràn vào phòng khách, mà ba người đó cũng đồng loạt nhìn anh, một người đàn ông cao lớn, mặt mày hung tợn.
Hai bên đối mặt nhau vài giây, cuối cùng vẫn là người đàn ông đang đứng lên tiếng trước.
Anh ta có một vết sẹo trên xương mày, đôi mắt một mí dài hẹp sắc bén, khoanh tay trước ngực, quét mắt nhìn Từ Chiêu Lâm từ đầu đến chân. Sau đó, anh ta quay đầu, khẽ cười chế giễu với Bạch Tuyết: “Chà, không đơn giản nhỉ? Còn kéo được chồng cũ về rồi cơ à?”
Từ Chiêu Lâm nhìn anh ta, lại nhìn sang Bạch Tuyết, rồi cười cười đứng dậy, đưa tay ra bắt.
Người đàn ông lập tức thu lại vẻ cợt nhả, nghiêm túc đứng thẳng, bắt tay anh một cái thật nhanh rồi buông ra.
“Chào anh, tôi là Chu Vinh.”
Từ Chiêu Lâm rút tay lại, lịch sự gật đầu với hai mẹ con phía sau: “Chào hai người, tôi là Từ Chiêu Lâm, tôi là…”
“Chồng cũ.”
Bạch Tuyết nhanh chóng ký xong thỏa thuận, nhân lúc bọn họ còn đang nói nhảm, cô cầm lấy chiếc bút nước đen mà Từ Chiêu Lâm mang đến, ký roẹt một cái. Sau đó, cô tiện tay cầm luôn chiếc cặp da của anh, không chút do dự nhét thỏa thuận vào đó, rồi đi thẳng đến chỗ anh, đập cặp vào ngực anh.
Một tay mở cửa, tay còn lại đẩy anh ra ngoài.
“Cút đi.”
Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng sập lại.
Quay người lại, cô bình thản phủi tay trước ánh mắt sững sờ của ba người kia: “Chúng tôi ly hôn rồi.”
“…Ồ.” Chu Vinh là người phản ứng nhanh nhất, “Bảo sao hôm nay ăn mặc chỉn chu thế. Ai lại về nhà mà diện như vậy…”
Anh ta còn chưa nói xong đã bị vợ tát bốp một cái, lườm cho một ánh mắt sắc như dao: “Nói lắm vậy!”
“Mọi người cứ chơi đi.” Bạch Tuyết chẳng để ý đến bọn họ, xoay người lấy ra một khay bánh mứt từ dưới bàn trà. Thực ra, cô cũng không biết nên chuẩn bị gì để tiếp khách, thế là ra siêu thị mua bừa một hộp quà Tết, đổ hết vào khay. Kẹo trái cây và bánh với những bao bì sặc sỡ, dưới ánh đèn lại có chút không khí Tết, nhìn cũng ra dáng lắm, giống y như trên tivi.
“Tôi đi gói nốt mấy cái há cảo, sắp xong rồi.” Cô nói xong liền đi vào bếp, bật bếp nấu nước đường. Chảo chống dính có dầu nóng rất nhanh, mấy viên đường phèn chỉ mất vài giây là tan chảy thành nước đường sền sệt.
“Mùi thơm ghê.” Giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau.
Dịu dàng y như cái tên của chị vậy—Tiểu Nhu.
Bạch Tuyết từng thử nói chuyện giống chị, nhưng vừa mở miệng đã thấy sởn gai ốc, thế là bỏ cuộc.
“Ừ, em muốn ăn há cảo ngọt.” Cô quay đầu nhìn về phía Triệu Tiểu Nhu.
Chỉ trong chốc lát, chị đã đeo tạp dề, xắn tay áo, rửa tay xong xuôi. Nghe vậy, chị cười nói: “Ừm, chị cũng thích đồ ngọt. Nhưng hai người họ không thích, nên chị cũng ít khi ăn. Lát nữa chị ăn với em nhé, không cho họ ăn!”
“Được.” Bạch Tuyết xoay người, gói một chiếc há cảo thật tròn, đặt riêng vào đĩa.
“Tiểu Tuyết, em để anh ta ngoài cửa thế này có ổn không?” Triệu Tiểu Nhu vừa hỏi, vừa khéo léo nặn một chiếc há cảo mũm mĩm.
“Anh ta đi tìm bạn gái rồi.” Bạch Tuyết ngước nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Anh ta vốn thích…”
Trong đầu hiện lên một dáng người quyến rũ với mái tóc xoăn bồng bềnh, mặc váy da ngắn đến tận bắp đùi.
“Thích kiểu đó.”
“Ồ…” Triệu Tiểu Nhu im lặng một lát, rồi quay sang mỉm cười: “Tiểu Bảo cứ đòi em dạy gấp hoa mai, ba nó đã mua cả đống giấy gấp. Lát nữa gói xong, em đi lấy với chị nhé? Ăn xong cùng gấp hoa mai được không?”
Bạch Tuyết nghĩ nghĩ, thấy cũng ổn, liền gật đầu.
“Được.”
“Dĩa đó viền vàng chắc? Bọn anh không được ăn à?” Chu Vinh dựa vào khung cửa, rướn cổ nhìn vào bếp với vẻ mặt đầy nghi hoặc. Nãy giờ anh ta chẳng nghe rõ gì, chỉ nghe mỗi câu “không cho họ ăn” của Triệu Tiểu Nhu, đáng ngờ quá! Nhưng còn chưa nhìn rõ thì đã bị vợ đẩy sang một bên.
“Tránh ra, tránh ra, chó ngoan không cản đường.” Triệu Tiểu Nhu vừa nói vừa cùng Bạch Tuyết đi đến tủ quần áo ở lối vào, lấy áo khoác ra mặc. Vừa mặc vừa nói: “Bọn em về nhà một chút, lấy xấp giấy gấp anh mua cho Tiểu Bảo.”
“Anh cũng đi, tiện thể lấy hộp pháo hoa lần trước mua, lát nữa dẫn Tiểu Bảo đi đốt pháo.” Chu Vinh líu ríu bám theo phía sau như một bà mẹ già, đến mức con trai anh ta đang xem tivi cũng phải chán nản lắc đầu.
Triệu Tiểu Nhu: “Mặc áo vào đi anh!”
Chu Vinh: “Chỉ đi có mấy bước, mặc làm gì?”
Bạch Tuyết: “Cho lạnh chết ổng đi!”
Ba người vừa nói vừa chen chúc ra cửa.
Vừa mở cửa, cả ba đồng loạt khựng lại, chạm mắt với người đang đứng trong góc tối.
“Khụ khụ!” Chu Vinh ho mạnh một tiếng, đèn cảm biến lập tức bật sáng.
“Ôi trời ơi, giật cả mình! Vẫn chưa đi à?” Anh ta cười nham hiểm, giọng điệu đầy châm chọc.
“Bọn chị xuống lấy đồ đây!” Triệu Tiểu Nhu nhanh chóng túm lấy cánh tay Chu Vinh, kéo anh ta về phía thang máy. Hai người vừa đi vừa thì thầm gì đó, chỉ nghe thấy tiếng “ting” khi cửa thang máy mở ra, rồi lại một tiếng “cạch” khi nó khép lại.
“Cô chưa ký trang đầu tiên.” Trong ánh sáng mờ mờ, người đàn ông cau mày, giơ thỏa thuận ly hôn trong tay lên lắc lắc trước mặt Bạch Tuyết.
“Ồ.” Bạch Tuyết thản nhiên nhận lấy, rồi đưa tay ra với anh, “Bút đâu?”
Người đàn ông cụp mắt nhìn cô một lúc, hốc mắt sâu thẳm, không rõ cảm xúc. Anh rút bút ra, nhét vào tay cô, nhìn cô viết tên mình lên giấy một cách hờ hững.
Vừa viết, Bạch Tuyết vừa thản nhiên hỏi: “Xong việc rồi chứ?”
Nói rồi, cô đưa giấy và bút lại cho anh.
“Nhớ giữ gìn vết thương, cẩn thận một chút. Đừng có lăn ra chết trên người người khác, đầu năm đầu tháng, xui xẻo lắm.”
Người đàn ông không nói gì, chỉ gật đầu, nhét giấy và bút vào túi. Sau đó, anh ngước lên nhìn cô, khuôn mặt vô cảm, “Sau Tết quay lại Thượng Hải, đi lấy giấy chứng nhận ly hôn.”
“Được thôi!” Bạch Tuyết lạnh lùng gật đầu.
Người đàn ông dựa lưng vào bức tường sau lưng cô, im lặng nhìn về phía thang máy. Hai người kia vừa bước ra, Triệu Tiểu Nhu ôm một hộp bút màu, Chu Vinh tay trái xách một túi vải, hai cuộn giấy được buộc gọn gàng lộ ra bên ngoài, tay phải ôm một hộp pháo hoa lớn.
Anh ta cười cười đầy trêu chọc khi đi ngang qua bọn họ: “Không vào à?”
Nói xong, anh ta là người đầu tiên đẩy cửa bước vào.
“Vào đi thôi.” Triệu Tiểu Nhu đi theo sau, ngẩng mặt nhìn Từ Chiêu Lâm, cười híp mắt: “Tiểu Tuyết gói há cảo rất khéo, nhưng em ấy nói trước đây chưa từng làm. Tôi đoán chắc cậu cũng chưa được ăn đâu nhỉ? Cùng thử tay nghề của em ấy xem sao nhé, nếu như…”
Chị lướt mắt đánh giá người đàn ông trước mặt. Gương mặt lạnh lùng, hơi thở mang theo sự khô khan, nóng rực của một người thẳng thắn, quang minh lỗi lạc. Trên người không có bất cứ mùi gì khác, không thuốc lá, không nước hoa, chỉ có chút hương thuốc thoang thoảng.
“…Nếu như cậu không có kế hoạch gì khác.”
“Tôi…”
Từ Chiêu Lâm vừa mở miệng thì bị Bạch Tuyết cắt ngang.
“Anh ta có kế hoạch khác rồi.” Cô bước vào nhà, vừa thay giày vừa nói: “Hơn nữa, anh ta là người Thượng Hải, không quen ăn há cảo kiểu Bắc đâu.”
Từ Chiêu Lâm đứng yên một lúc, bất lực nở một nụ cười với Triệu Tiểu Nhu.
“Ừm, tôi có chút việc phải làm. Mọi người ăn vui vẻ nhé, tôi đi trước.”