Liệt Đồ - Cật Lật Tử Đích Miêu Ca

Chương 8

“Trong vài ngày tới, Lan Châu sẽ tiếp tục có mưa kéo dài, nhiệt độ giảm mạnh. Mong người dân chú ý giữ ấm và nhớ mang dù khi ra ngoài!”

Chiếc tivi trong phòng khách vẫn đang phát bản tin dự báo thời tiết. Người dẫn chương trình không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn mà giọng nói cũng vô cùng ngọt ngào, khiến người ta có cảm giác như cô ấy thực sự quan tâm đến mình vậy.

Bạch Tuyết nằm trên chiếc ghế bập bênh mới mua, đung đưa qua lại, khiến chiếc ghế mây phát ra những tiếng kẽo kẹt dễ chịu. Trên đầu gối cô đắp một tấm mền họa tiết phong cách Bohemian, cũng là một món đồ cô tìm được ở chợ đồ cũ. Ngoài cửa sổ, cơn mưa như trút nước ào ạt rơi xuống, từng giọt mưa đập vào cửa kính tạo ra những tiếng lộp bộp vang vọng. Trong phòng thì rất ấm áp, bộ tản nhiệt nóng rực, khiến cô cảm thấy thích cái lạnh của Lan Châu, cái lạnh khô ráo, chứ không phải cái lạnh ẩm ướt của miền Nam. Ít nhất so với lần mang thai trước, đầu gối của cô cũng không còn đau đến mức ấy.

Lần trước… khoảng thời gian này của lần trước có lẽ cô đang gọi điện cho Từ Chiêu Lâm. Khi đó, cô đang trong thời gian nghỉ thai sản ở nhà, rảnh rỗi quá mức, nên gọi hết cuộc này đến cuộc khác. Vừa ăn quả óc chó, cô vừa nghe anh ta ở đầu dây bên kia kêu ca, bực dọc.

Ở Thượng Hải, cô cũng có một chiếc ghế bập bênh như vậy, cũng làm từ mây, cũng phát ra những tiếng kẽo kẹt dễ nghe như bây giờ. Những âm thanh ấy luôn khiến cô nhớ lại cảnh hồi bé, khi cô ngồi trong lòng bà nội nghe kể chuyện.

“Có về nhà không?”

“Không phải đã nói là không về sao? Nói bao nhiêu lần rồi? Em có chuyện gì không? Không có thì tự tìm việc mà làm đi! Đói thì gọi đồ ăn ngoài, ăn ít cay thôi, đừng ăn đồ sống, đợi shipper đi rồi hãy ra lấy! Hai ngày tới anh đi công tác, em tự ở nhà mà lo cho mình. Nếu thấy không khỏe thì tìm mẹ em!”

“Bây giờ em đang không khỏe đây.” Cô cắn nát quả óc chó rắc một cái, từ tốn bóc lớp vỏ mỏng bên trong. “Cũng tìm mẹ em sao?”

“Không khỏe chỗ nào?” Giọng anh ta nghiêm túc lại, bớt đi sự cáu kỉnh.

“Trong lòng không khỏe.”

“Bạch Tuyết, em có bị bệnh không vậy? Hả? Em có muốn đến cục của bọn anh xem bọn anh bận thế nào không? Nếu rảnh rỗi quá thì đi làm lại đi? Không muốn sinh thì đừng sinh! Không ai ép em! Có ai làm vợ mà như em không…”

Cô nhớ lúc ấy anh ta còn chưa nói hết câu, cô đã dứt khoát cúp máy.

Nhưng rồi chẳng bao lâu sau, họ đã gặp nhau ở Bệnh viện Phụ sản Quốc tế. Chính là vào buổi chiều hôm đó, cô mặt không cảm xúc cầm phiếu hẹn phẫu thuật, dựa lưng vào bức tường ngoài hành lang bệnh viện nghe anh ta chửi mắng mình.

“Này này này! Người nhà bệnh nhân, làm ơn giữ trật tự một chút được không? Đây là bệnh viện!” Một y tá nghiêm giọng quát lên, cuối cùng còn không quên liếc Từ Chiêu Lâm một cái đầy khinh thường.

“Anh không biết vợ mình đang mang thai sao?”

“Bạch Tuyết, bây giờ trong lòng cô thấy thoải mái chưa?” Họ ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo ở hành lang bệnh viện, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Dưới mông cô là chiếc áo khoác của anh ta, còn anh ta thì chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Tóc anh ta dài ra, vài sợi rơi xuống trán, lẫn chút tóc bạc, râu ria thì lởm chởm, người toàn mùi mồ hôi và thuốc lá, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.

“Thoải mái rồi.” Cô tựa lưng vào ghế, tay đỡ lấy eo.

Anh ta bật cười khẽ, cũng tựa người ra sau.

“Bạch Tuyết, có lẽ chúng ta nên suy nghĩ lại về mối quan hệ của mình. Cô khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi nghĩ rằng cô chưa sẵn sàng cho hôn nhân, mà tôi cũng vậy.”

“Ly hôn? Được thôi! Dù sao anh cũng không yêu tôi.” Cô đồng ý một cách dứt khoát, quay sang quan sát anh ta. “Phải không?”

“Tôi khuyên cô bớt đọc mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình đi. Nếu thứ cô nói đến là cái gọi là ‘tình yêu’ trong mấy quyển tiểu thuyết đó, thì tôi e rằng khiến cô phải thất vọng rồi.”

Từ Chiêu Lâm đứng dậy, cúi xuống nhìn cô.

“Để tôi đưa cô về trước. Chuyện sau này tính sau. Hôm nay tôi không có thời gian, vé tàu đã đổi sang chuyến tối rồi. Một lát nữa tôi với anh Ngụy phải xuất phát.”

“Vậy sao anh còn ngăn cản tôi phẫu thuật?”

Trên xe, cô hỏi anh ta. Cả hai đã im lặng suốt cả quãng đường.

“Đứa bé, tôi muốn nó. Tôi muốn làm ba.”

Từ Chiêu Lâm nhìn thẳng phía trước, không hề nhìn cô dù chỉ một lần. “Nếu cô cần tiền, tôi có thể cho cô. Tôi đi Côn Minh vài ngày, cô cứ suy nghĩ đi. Muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cần tôi có thể chi trả.”

“Được.”

Nhưng sau khi trở về từ Côn Minh, anh ta không còn nhắc đến chuyện đó nữa. Chính xác hơn là không có cơ hội để nhắc đến. Ngày anh ta về, Bạch Tuyết đang ở nhà mẹ mình.

Năm đó ông bà ngoại cô vẫn còn sống, ở khu Hoàng Phổ. Mẹ cô sau khi ly hôn thì về Thượng Hải, sống trong nhà ông bà.

“Mày định đợi nó đến đón hay sao?”

Mẹ cô và cô ngồi cạnh nhau trên ban công, cả hai đều rúc vào ghế mây, chẳng ai nhìn ai. Dưới lầu, trường mẫu giáo đã tan học, lũ trẻ réo rắt chạy ào ra khỏi lớp, tiếng khóc tiếng cười ầm ĩ như nồi lẩu thập cẩm. Cô cảm thấy cả những chiếc lá ngô đồng bên ngoài cửa sổ cũng đang rung lên theo âm thanh ấy.

“Không biết nữa. Để xem sao đã.” Cô quay đầu nhìn bà ngoại đang núp sau cánh cửa kính, tấm lưng còng cõi nhỏ bé vừa vặn bị che đi một nửa. Bà xách chổi, giả vờ bận rộn, nhưng thực ra đây đã là lần thứ ba bà quét qua cùng một chỗ rồi.

“Ba! Đồ ăn khét rồi kìa!”

Mẹ cô thở dài bất lực, buông giọng nhắc một câu. Lúc này, Bạch Tuyết mới ngửi thấy mùi khét từ trong bếp bay ra. Cô vội quay lại, vừa kịp thấy cái đầu hói của ông ngoại rụt vội vào, kèm theo giọng xin lỗi lắp bắp: “Ôi ôi ôi! Xin lỗi xin lỗi!”

Mẹ cô không để ý đến ông ngoại, vẫn bất động nhìn xuống lầu, lũ trẻ đã đi hết từ lâu, chỉ còn hai cô giáo đeo băng tay của một trường mẫu giáo nào đó và một phụ huynh dắt theo đứa trẻ đang đứng ngoài cổng sắt trò chuyện.

“Đừng nói là không biết. Kia kìa, nó đến rồi.”

Mẹ cô khẽ hất cằm về phía khoảng đất trống dưới lầu. Bạch Tuyết nhìn theo hướng bà ấy chỉ. Dưới bóng cây ngô đồng, có một người đàn ông đứng đó, áo Polo đen, quần đen, tóc đã được cắt ngắn, râu cạo sạch sẽ, trông khá gọn gàng. Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía họ, không ngậm điếu thuốc trong miệng, cũng không có biểu cảm gì.

“Hừ.”

Mẹ cô hừ lạnh một tiếng, sợi dây đeo kính vàng khẽ rung nhẹ. Bà ấy đã đeo kính áp tròng nhiều năm, theo lời bà nội thì đó là “đôi mắt hồ ly lẳng lơ, không biết đang định quyến rũ ai”. Thế mà giờ đây, sau khi thực sự ly hôn, hoàn toàn tự do rồi, bà ấy lại đeo kính gọng một cách nghiêm chỉnh.

“Hơn mày mười tuổi, Bạch Tuyết, mày cũng giỏi thật đấy.”

Vừa nói, bà ấy vừa cười nhạt, cúi xuống nhìn thoáng qua bụng con gái.

“Năm tháng rồi, hai đứa mày kết hôn được năm tháng chưa? Chưa gì đã ‘lên xe trước, mua vé sau’ rồi à? Sao? Bị chơi chán rồi chứ gì? Đến đứa nhỏ còn chưa kịp nuôi, mà người ta đã tính toán xem bỏ mày thế nào rồi.”

Mẹ cô nói rồi lại hất cằm về phía dưới lầu.

“Mày bao nhiêu tuổi? Nó bao nhiêu tuổi? Hửm? Mày có đấu lại được nó không? Người có tiền cần là cần đứa trẻ, là đứa trẻ đó! Chứ không phải mày! Thật không hiểu nổi, mày chẳng phải là sinh viên đại học sao? Có chút kiến thức nào không vậy? Bị người ta bán đi còn vui vẻ đếm tiền giúp họ!”

Giọng bà ấy càng nói càng lớn. Trong bếp, máy hút mùi đã dừng chạy, cả căn nhà chìm vào im lặng. Ông ngoại lau tay rồi bước ra ngoài, tay cầm khăn, đứng trong phòng khách rất lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà hạ giọng nói: “Lili, đừng nói chuyện với con bé như vậy, con bé đang mang thai mà.”

Mẹ cô không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn người đàn ông đang đứng dưới lầu một lúc, rồi thở dài.

“Bạch Tuyết, tao vẫn nói câu đó: chuyện mày làm, mày tự chịu hậu quả.”

Bà ấy cúi đầu, liếc qua bụng cô.

“Hậu quả của tao, tao đã tự gánh. Hậu quả của mày, mày tự mà chịu, không liên quan gì đến tao.”

Nói xong, bà ấy đứng dậy, bước ra khỏi ban công, đi qua phòng khách rồi vào phòng ngủ. Vừa đi, bà ấy vừa nói:

“Nhưng tao vẫn nhắc mày một câu: tao đã từng trải rồi. Không có người đàn ông nào muốn cưới một người phụ nữ đã sinh con cho người khác đâu. Nếu hôm nay mày lấy tiền của cái thằng họ Từ này rồi ly hôn, thì cứ chuẩn bị tinh thần cả đời này không kết hôn đi, ít nhất là đừng mong tìm được người có điều kiện tốt.”

Bạch Tuyết nhìn xuống dưới. Từ Chiêu Lâm đã đi đến dưới lầu, đứng ngay trước cổng trường mẫu giáo, cũng ngẩng đầu nhìn lên cô, nhưng không có ý định đi lên. 

Anh ta sẽ không lên đâu.

“Nhìn thấy mẹ cô là tôi thấy khó chịu cả người.”

Đó là lời đánh giá của Từ Chiêu Lâm về mẹ Bạch Tuyết.

Cô chống tay vào bụng, nặng nề đứng dậy, bước ra khỏi ban công. Khi đi đến phòng khách, ông ngoại đang cầm một túi đồ lớn, vội vã chạy ra từ trong bếp. Ông vừa nhét túi đồ vào tay cô, vừa nhỏ nhẹ nói bằng thứ tiếng phổ thông chưa sõi: “Đừng nghe mẹ con nói, lát nữa ông ngoại sẽ mắng nó cho con! Không phải con thích ăn bánh bơ với bánh bướm sao? Hôm qua ông xếp hàng mua cho con đó. Này, cầm lấy, cho Tiểu Từ ăn nữa. Tiểu Từ không phải người xấu đâu, con về sống tốt với nó đi, nói chuyện tử tế vào. Đợi cháu cưng của ông bà ra đời, ông bà sẽ đến thăm con!”

Cô khoác túi lên vai, ông ngoại xách theo túi lớn túi nhỏ toàn đồ ăn vặt chậm rãi đỡ cô xuống lầu. Từ tầng sáu đi xuống tầng một, ông vừa đi vừa lải nhải về mấy món đồ ăn này ngon thế nào, khó mua ra sao, cứ như thể chỉ cần có những món ngon ấy thì mọi vấn đề giữa cô và Từ Chiêu Lâm, thậm chí cả cuộc sống của cô, đều có thể giải quyết được.

Khi họ xuống đến dưới lầu, Từ Chiêu Lâm vẫn đang đứng ở cửa, chào hỏi ông ngoại vài câu, rồi nhận lấy túi đồ từ tay ông. Sau đó, anh ta nắm lấy tay cô, dắt cô đi.

Tay cô rất lạnh, còn tay anh ta lại nóng và khô, nơi hổ khẩu có một lớp chai dày, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay cô.

Gió thu lạnh lẽo, những chiếc lá ngô đồng úa màu bay lả tả. Ánh nắng chiều chiếu lên người cô, lạnh buốt.

“Lạnh.”

Từ Chiêu Lâm lấy chiếc áo khoác đang vắt trên tay khoác lên vai cô. Áo rất ấm, mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng.

Khi đi ngang qua cổng trường mẫu giáo, cô quay đầu nhìn lại lần cuối. Ban công trống không. Cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay anh ta.

Lúc đó, anh ta đang chăm chú nhìn vào cổng trường, nơi một đứa trẻ ngồi trên bậc thềm, đợi ba mẹ đến đón. Nhận ra cô đã rút tay ra, anh ta hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô.

“Đừng nhìn nữa,” cô ngước lên cười với anh ta. “Vài tháng nữa anh cũng sẽ có một đứa như vậy thôi.”

Anh ta khựng lại, cô cũng dừng bước, vẫn ngẩng đầu nhìn anh ta. Con ngươi anh ta màu nâu, dưới ánh mặt trời ánh lên sắc vàng nhạt. Anh ta cúi xuống nhìn cô.

“Bạch Tuyết, anh không có ý đó. Anh không thực sự muốn…”

“Ừ.”

Cô thu ánh mắt lại, tiếp tục đi về phía trước. Lá vàng và lá xanh rơi đầy trên mặt đất, mỗi bước chân dẫm lên đều phát ra tiếng lạo xạo. Bước chân cô nhẹ, bước chân anh ta nặng, bóng cô đổ về phía trước, bóng anh ta lặng lẽ theo sau. Anh ta không còn chủ động nắm tay cô nữa.

“Tôi hiểu ý anh.” Cô cố ý giẫm lên cái bóng của mình.

“Anh muốn đứa trẻ có một gia đình trọn vẹn, đúng không? Dù gì đi nữa thì mẹ ruột vẫn tốt hơn mẹ kế. Tôi hiểu mà. Sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa, anh cứ yên tâm đi.”

Sau đó, cô không bao giờ gọi cho anh ta trong giờ làm việc nữa. Anh ta gọi đến, cô cũng không nghe.

Từ đó, họ nói chuyện ngày càng ít đi. Đôi khi anh ta nhắn tin hỏi cô muốn ăn gì, cô trả lời, anh ta mua về, chỉ thế thôi. Sau khi Trân Trân chào đời, số lần họ nói chuyện lại càng ít hơn. Cô nói chuyện với người giúp việc còn nhiều hơn là nói với anh ta.

Thực ra, cô cũng chẳng còn nhiều chuyện để nói với bất kỳ ai.

Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, vẫn còn dừng lại ở chương mới nhất trong tiểu thuyết của cô. Nhưng cô chưa viết tiếp. Lẽ ra cô đã đến cái huyện đó rồi, ở đó có một bệnh viện quân đội, nhưng thứ trong bụng lại trói chân cô lại.

À, nhưng cô lại nói rất nhiều với độc giả. Phần bình luận sôi nổi, mỗi người một câu, đọc cũng rất thú vị. Đó là một trong số ít khoảnh khắc khiến cô thực sự vui vẻ. Đôi khi, có độc giả thích cô đến mức gửi bưu thiếp và quà tặng nhỏ cho cô.

Những thứ đó đâu rồi nhỉ?

Cô ngả người ra ghế bập bênh, ngước lên nhìn trần nhà. Lớp sơn đã tróc lở từ lâu, còn một mảng sắp rơi xuống, lơ lửng chực chờ rơi thẳng vào mặt cô.

Cô cầm quả óc chó trong tay, ném mạnh lên. Bộp! Mảng sơn rơi xuống, kéo theo một lớp bụi. May mà nó rơi xuống nền gạch sau lưng, không văng lên người cô.

Cô ra phòng khách lấy chiếc điện thoại đang kêu đinh đoong đinh đoong liên tục, rồi lại quay về ban công. Cúi xuống nhặt quả óc chó vỡ tan trên đất, cô lại nằm xuống ghế bập bênh, đổi tư thế thoải mái hơn, kéo tấm mền đắp lên đầu gối.

Những món quà độc giả gửi đến nhà cô ở Thượng Hải đâu rồi? Có lẽ đã bị cái tên họ Từ kia dọn sạch cả rồi cũng nên?

“Thằng chó chết, mong anh ta chết không toàn thây.”

Ha, nói về “chó”, cái tên họ Từ đó mới thật sự là “con hoang”. Mẹ anh ta nhìn qua cũng không phải người Trung Quốc thuần chủng. Là người Nga hay Ukraine nhỉ? Dù sao cũng mang dáng dấp người Slav. Vậy mà còn dám nghi ngờ cô có phải người dân tộc thiểu số hay không?

Hừ… Những kẻ như bà ta, thời nào cũng có, “Chỉ cho phép quan lại phóng hỏa, không cho dân đốt đèn.”

Cô mở khóa điện thoại, thành thạo bấm vào ứng dụng đọc tiểu thuyết. Vừa mở ra, cô đã bật cười vì bình luận của độc giả:

“Thằng đàn ông phản bội đáng chết!”

“Chúc thằng tra nam và con tiểu tam dính chặt với nhau cả đời! Mong nữ chính theo đuổi tình yêu đích thực thành công!”

“Nam chính đâu rồi? Sao vẫn chưa xuất hiện? Đang chờ đây, gấp lắm rồi!”

Cô bật cười đến run người, ghế bập bênh đung đưa, phát ra những tiếng cót két kéo dài, rồi dần dần dừng lại. Tiếng cười của cô cũng tắt hẳn.

“Anh ta sẽ không chết không toàn thây đâu, em gái à. Em còn quá non…”

Cô lặng người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lẩm bẩm như đang nói với chính mình.

“Chết không toàn thây” là lời nguyền vô dụng nhất mà kẻ thua cuộc có thể thốt ra.

“Ngay cả con tiểu tam đó cũng sẽ không chết không toàn thây. Chúng nó đều đang sống vui vẻ hơn tôi.”

Hình ảnh người phụ nữ trẻ từng xuất hiện trên giường của cô và Từ Chiêu Lâm lại hiện lên trong đầu cô. Trẻ trung thật tốt biết bao. Cô cũng từng trẻ trung như vậy, vòng eo thon gọn, làn da căng mịn, thân hình quyến rũ.

Đàn ông, dù đã già hơn cô rất nhiều, vẫn chỉ muốn những đứa con gái trẻ.

Nhưng nam chính của cô, người vẫn chưa xuất hiện trong tiểu thuyết của cô, nhất định sẽ không như thế. Anh ấy sẽ dịu dàng gọi cô là “Tiểu Tuyết”, luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn bè với nụ cười ôn hòa. Anh ấy sẽ không chửi rủa cô như Từ Chiêu Lâm, không tùy tiện lên giường với người phụ nữ khác. Anh ấy sẽ nói “Điều quan trọng nhất ở con người là trách nhiệm và sự chân thành”, anh ấy sẽ nghiêm túc với tình yêu…

Nhưng một người đàn ông tốt như vậy, sao đến giờ vẫn chưa lập gia đình nhỉ?

Ngoài trời, mưa càng lúc càng lớn. Mới mười giờ sáng mà trời đã tối sầm, sấm chớp thỉnh thoảng xé rách bầu trời, tiếng sấm ầm ầm vang lên, từ xa lại gần, rồi từ gần lại xa.

“Cuộc sống này của cô, người ta có muốn cũng không có được đâu!”

Cô bỗng nhớ đến đồng nghiệp từng tiết lộ địa chỉ của cô cho Từ Chiêu Lâm, một kẻ thực dụng, lúc nào cũng tỏ ra thân thiết. Chị ta từng mang bánh ngọt tự làm đến cho cô, cũng từng giúp cô khi khách hàng gây khó dễ. Nhưng rồi trong những khoảnh khắc không ngờ nhất, chị ta lại dùng những lời sắc bén để đâm vào điểm yếu nhất của cô.

“Cuộc sống tốt đẹp này, nếu muốn giữ lâu dài, Bạch Tuyết, cô phải biết nhắm mắt làm ngơ. Đàn ông như anh ta, con nhà giàu, lại còn là cảnh sát, suốt ngày chạy khắp nơi, có một hai lần trăng gió là chuyện bình thường. Cô là người ngoài tỉnh, không có hậu thuẫn, năng lực làm việc… nói thật thì cũng chỉ tầm tầm. Nếu muốn có cuộc sống khiến người khác ghen tị, cô phải chịu được những thứ mà người khác không chịu nổi.”

Ghen tị?

Bạch Tuyết đứng dậy nhìn xuống dưới lầu. Người phụ nữ điên thường xuất hiện ở khu chợ bùn lầy đã biến mất.

Cô chưa bao giờ muốn ai ghen tị với mình. Cô cũng chẳng ghen tị với những phu nhân nhà giàu cầm túi Hermès, đi giày cao gót Valentino chạy khắp thế giới. Cô không bao giờ quên được ánh mắt của mẹ Từ Chiêu Lâm, người đàn bà đáng chết ấy nhìn cô như thể cô là kẻ trộm vậy.

Không ai hiểu cô, cũng không ai muốn hiểu cô.

Trên thế giới này, cô chỉ ghen tị với một người, người phụ nữ bên cạnh anh ấy. Mỗi sáng mở mắt ra đều có thể nhìn thấy anh ấy, mỗi chiều tối đều có thể nghe thấy tiếng chìa khóa vặn ổ khóa khi anh ấy về nhà. Cùng nhau ăn tối, cùng nhau cuộn tròn trên sofa xem TV, rồi sau đó cùng thiếp đi trong vòng tay nhau. Ban đêm, được anh ấy âu yếm, hôn môi, vùi mình dưới thân anh ấy mà đắm chìm…

Đó là điều cô khao khát, điều cô sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được.

Tất cả.

Đôi mắt lạnh lẽo hơn cả cơn mưa ngoài kia dừng lại trên bụng.

Đúng, tất cả, bao gồm cả đứa con hoang trong bụng này.

Điện thoại trong tay cô bỗng rung dữ dội. Giật mình, cô lỡ tay làm rơi nó xuống đất. Bộp! Màn hình úp xuống, va mạnh xuống sàn. Xong rồi, lần này chắc phải đổi điện thoại mới thật. Cô tặc lưỡi, chậm chạp cúi xuống nhặt lên.

Là một số lạ từ Thượng Hải. Không ghi chú là số shipper hay quảng cáo gì cả.

“Alo?”

Cô chạm vào màn hình bị vỡ để bật loa ngoài, nhưng những vết nứt sắc bén lại cứa vào tay cô. Một giọt máu rơi xuống màn hình, tách một tiếng.

“Bạch Tuyết? Bạch Tuyết!”

“Gào cái gì? Bị bệnh hả?”

Cô đưa ngón tay bị thương lên miệng, vị tanh ngọt lan trên đầu lưỡi.

“Cô đang ở đâu?”

“Ở nhà. Anh đổi số à?” Cô ném điện thoại lên ghế bập bênh, đi vào phòng ngủ tìm băng cá nhân, “Có chuyện gì thì nói nhanh, không có tôi cúp máy đây.”

“Bạch Tuyết, nghe tôi nói! Đừng ra ngoài! Khóa chặt cửa lại! Nghe rõ chưa?”

Điện thoại vẫn bật loa ngoài, cô đứng bên tủ quần áo mà vẫn nghe thấy tiếng gào chói tai từ đầu dây bên kia.

“Không ra ngoài?” Cô cầm hộp băng cá nhân quay lại ban công, vừa băng vết thương vừa nhìn vào màn hình vỡ tan của điện thoại. Trông nó như một tấm gương nứt, phản chiếu gương mặt cô cũng nát vụn theo.

“Không ra ngoài thì tôi ăn gì, uống gì?”

“Đừng ăn nữa! Sắp mất mạng đến nơi còn ăn!” Bên kia gào lên, nhưng rồi nhanh chóng đổi sang giọng khẩn khoản: “Tiểu Tuyết, nghe lời anh, đừng ra ngoài. Cảnh sát sắp đến rồi. Đừng mở cửa cho ai hết, đặc biệt là người đàn bà điên đó. Cô ta muốn hại em, hiểu không?”

Ồ? Nghe cứ như phim truyền hình nhỉ? Trong mấy cảnh này, nhân vật mà mở cửa thì thế nào cũng chết.

Bạch Tuyết đảo mắt, rồi lại nằm xuống ghế bập bênh, tiếp tục nhai hạt óc chó.

“Được thôi, hôm nay Lan Châu mưa lớn, khắp nơi đều là bùn lầy, tôi cũng chẳng muốn ra ngoài. Cửa khóa rồi. Tôi vừa nhìn, dưới lầu không có ai cả.”

Đầu dây bên kia im lặng. Chỉ còn lại tiếng rôm rả của mưa, tiếng răng rắc khi cô nhai, và cả tiếng thở gấp của người đàn ông bên kia.

“Từ Chiêu Lâm? Xong chưa? Xong rồi thì tôi cúp máy đây, tạm biệt.”

“Bạch Tuyết.”

Anh ta đột nhiên cất giọng.

“Nói đi.”

“Hay là em quay về đi. Anh không có ý gì khác, ít nhất thì đợi vụ án này kết thúc rồi đi.”

“Vụ án của anh thì liên quan gì đến tôi?”

Bạch Tuyết chớp mắt, trong đầu toàn là dấu hỏi.

“Với lại, tôi về thì ở đâu? Ngủ giữa anh và con tiểu tam hả? Dù gì tôi cũng không ngủ với Trân Trân đâu, con bé quấy khóc cả đêm, tôi không ngủ nổi.”

Cô bóc nốt lớp vỏ mỏng trên hạt óc chó, nhếch môi cười lạnh: “À, hay là anh muốn tôi ngủ chung với dì Lương giúp việc? Sao? Con giáp thứ mười ba có thai rồi? Muốn tôi ở lại chăm nó ở cữ?”

“Bạch Tuyết…”

Anh ta hít một hơi thật sâu, như thể đang cố nuốt xuống cả một bụng tức giận.

“Anh với cô ta… chỉ có lần đó. Sau đó anh chưa từng gặp lại cô ta nữa. Sau này, anh cũng sẽ không…”

“Liên quan gì đến tôi?”

Bạch Tuyết gom hết vỏ hạt óc chó cùng khăn giấy ném vào thùng rác dưới chân.

“Từ Chiêu Lâm, hôm nay tôi đột nhiên đổi ý rồi. Đứa trẻ này, anh có muốn không? Anh thích nó chứ? Nếu thích, thì trả tiền. Anh cứ suy nghĩ đi, mai trả lời tôi.”

Dưới lầu, tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi. Cô không chút do dự cúp máy, chống tay lên bệ cửa sổ nhìn xuống.

Ngay phía dưới chính là khu chợ, một chiếc xe cảnh sát bật đèn đỏ xanh nhấp nháy đỗ ngay trước chợ. Hai cảnh sát bước xuống xe, một người trông còn rất trẻ, cô cảm thấy hơi quen mặt, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì chuông cửa đã vang lên.

“Đinh đoong—đinh đoong—đinh đoong—đinh đoong—”

Tiếng chuông réo rắt không ngừng, dồn dập như cơn mưa bão, hòa lẫn với tiếng kim loại vang lên cạch cạch, như thể ai đó đang điên cuồng xoay nắm cửa.

Cô lao ra cửa chính, thấy tay nắm cửa đang rung lắc dữ dội, thi thoảng còn có tiếng ầm ầm của những cú đá mạnh vào cánh cửa.

Tim cô như ngừng đập.

Cứng đờ người, cô chầm chậm ghé mắt vào lỗ nhìn trộm trên cửa, và đối diện với một đôi mắt trắng dã chỉ toàn tròng đen phình to.

Trong giây tiếp theo, Bạch Tuyết trông thấy một thứ giống như một khối thịt đỏ lòm, mạch máu đen sì nổi rõ dưới lớp da nhầy nhụa, mái tóc ướt bết dính trên làn da, dính nhớp nháp như vừa bò ra từ đáy nước.

Qua cánh cửa, một giọng nói yếu ớt rỉ vào tai cô, như thể có người ghé sát bên tai thì thầm: “Mở cửa đi, Tiểu Tuyết… Tôi… Tôi mang quà… quà cho cô đây…”

Bình Luận (0)
Comment