Trương Cảnh Phong lại đến nhà người phụ nữ tên Bạch Tuyết này một lần nữa, một người đàn bà kỳ quái, điên điên khùng khùng, nhưng lại là bảo bối cưng của một cảnh sát hình sự nào đó ở Thượng Hải.
“Cái người họ Từ kia không tự đến sao?”
Người đi cùng Trương Cảnh Phong là một cảnh sát trẻ hơn, tên là Ngưu Tâm Thành. Như cái tên của mình, cậu ta là kẻ nghĩ gì nói nấy, thẳng thắn đến mức hơi ngốc nghếch.
Nhưng phải công nhận rằng cậu ta nói đúng ý anh ta. Trương Cảnh Phong thực sự không muốn đến đây một chút nào.
Lan Châu đã mưa bão liên tục hơn một tuần. Từ sau trận bão cát chưa từng có trong lịch sử, trời cứ thế mà mưa không ngớt. Miền Tây Bắc vốn khô hạn, hầu như không có biện pháp phòng chống lũ lụt, nên nước cống tràn khắp đường phố, hòa lẫn với bùn đất và rác rưởi, quét qua lốp xe, ống quần, giày dép của người đi đường, ghê tởm đến cực điểm.
Nhưng ai bảo cảnh sát Lưu lại là sư phụ của anh ta chứ? Lão già chết tiệt đó, ngồi rung đùi trong văn phòng ấm áp, chân thối vắt lên bàn, tay bưng chén trà, chỉ buông một câu nhẹ bẫng đã đá anh ta đến cái chỗ quỷ quái này: “Đi xem một chút đi! Không phải cậu đang trên đường đến Ngũ Tuyền Sơn xử lý vụ việc à? Tiện đường ghé qua Cổ Lâu Hạng nhìn một cái, có chết đâu!”
Chết tiệt nhất là ở đây lại có một cái chợ. Bong bóng heo ngâm trong vũng nước bẩn, mùi tanh của máu gà, máu vịt, máu heo xộc lên tận óc, khiến người ta muốn nôn muốn ói.
“Ai mà biết được? Nghe nói ly hôn rồi. Bên Thượng Hải dạo này có một vụ án lớn, bị bưng bít, chắc áp lực nặng lắm. Người phụ nữ này còn chặn hết liên lạc với tên cảnh sát Từ kia, ha ha, chắc anh ta sốt ruột phát điên rồi, như mèo cào gan ruột. Thế nên mới nhờ tôi với cảnh sát Lưu qua xem cô ta có ổn không. Kết quả cậu đoán xem?”
Anh ta dừng bước, ghé sát tai Ngưu Tâm Thành thì thầm: “Người phụ nữ đó… đang ở cùng một thằng nhóc con.”
Nói rồi, anh ta nháy mắt đầy ẩn ý.
“Cậu hiểu rồi chứ?”
“Đậu má…”
“Nhưng đó không phải trọng điểm.”
Trương Cảnh Phong nhìn vẻ mặt ngây thơ của đàn em, suýt nữa thì bật cười.
“Trọng điểm là, cô ta…”
Anh ta giơ tay ra hiệu trước bụng mình, tạo thành một hình dáng tròn trịa.
“Sao? Gì mà chơi bời đến mức này đúng không?”
“Chuyện… chuyện này… không phải…”
Ngưu Tâm Thành cảm thấy não mình chắc bị nước mưa tưới cho ngập úng luôn rồi.
“Cảnh sát Thượng Hải, cô vợ nhỏ, mang thai, trai trẻ…”
Những từ khóa ấy trôi nổi như rác rưởi trong cái đầu đang ngập nước của cậu ta, mãi lâu sau mới xâu chuỗi lại được: Cô vợ nhỏ của cảnh sát Thượng Hải, đang mang thai, lại lên giường với một thằng nhóc con!
“Đệt! Căng quá đi mất!”
Nhưng còn có chuyện kí.ch thí.ch hơn nữa.
Một tia sét xé toạc bầu trời, “ẦM!!!” đánh xuống đất. Cùng lúc đó, tiếng hét chói tai vang lên từ đám đông phía trước. Ngưu Tâm Thành cảm giác đầu mình như muốn nổ tung. Cơn đau từ não truyền xuống cổ, lan khắp cột sống.
Ở Trung Quốc thế kỷ 21 với nền an ninh trật tự tốt đẹp, một cảnh sát khu vực mới 24 tuổi như cậu ta trước đây cũng chỉ thấy cảnh tượng này qua phim ảnh và sách vở: Một người phụ nữ bị một người phụ nữ khác bắt làm con tin. Người phụ nữ bị bắt có thai. Người bắt cô ta là một bà lùn tịt. Đúng vậy, một bà lùn, mặc váy hoa, mặt mày gầy gò, nhọn hoắt như một con khỉ chưa phát triển đầy đủ. Trên cái đầu hói lơ thơ vài sợi tóc, máu tươi đang ứa ra đỏ lòm.
Ban đầu cậu ta thậm chí còn không nhận ra người đó. Nếu không phải vì con dao đang kề sát cổ người phụ nữ có thai kia, cậu ta cũng chẳng biết là chuyện gì đang xảy ra.
Người phụ nữ mang thai đó cũng rất nhỏ nhắn, cao chưa tới 1m60, nhưng ngay cả thế, kẻ bắt cóc cũng chỉ đứng đến ngực cô ta.
Người phụ nữ có thai trông chẳng khác gì một cái xác. Trên chiếc áo len màu xám của cô ta, một mảng lớn đã thấm đẫm máu. Máu từ bả vai rỉ xuống, lan ra trước ngực, ướt sũng lớp áo trắng bên trong, tạo thành một bông hoa đỏ thẫm.
Môi và khuôn mặt cô ta trắng bệch. Đôi mắt như mắt thú nhỏ, hoang mang và tuyệt vọng, giống một con vật bé nhỏ bị kẻ săn mồi cắn đứt chân, không còn sức chống cự. Cô ta nhìn trân trân vào đám đông trước mặt, khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt, nhưng ánh mắt thì trống rỗng.
Cô ta mặc một chiếc váy dài, bên dưới, một vũng máu đang lan rộng. Máu chảy từ bắp chân trần, xuống mắt cá chân, ngấm vào vớ và giày. Từng giọt máu nhỏ xuống nền đất lầy lội, rồi bị bùn bẩn hút đi không chút dấu vết…
“Nghe… nghe máy đi!”
“Chồng cô gọi… gọi cho cô… tại… tại sao không nghe?”
Tiếng mưa rơi, tiếng sấm nổ, tiếng người la hét, tất cả đều trở thành nền âm thanh xa vời. Bạch Tuyết chỉ nghe thấy tiếng cười the thé bên tai. Nỗi đau xé rách bả vai, vào lúc bình thường chắc chắn có thể gi.ết ch.ết cô, nhưng ngay lúc này, nó chẳng đáng là gì. Cô bỗng nhớ lại lần đầu tiên mình có kinh nguyệt. Ngày đó, cô hoảng loạn trốn trong nhà vệ sinh công cộng, cảm giác như có một bàn tay vô hình đang xoáy vào t.ử c.ung cô, muốn lôi tuột nó ra ngoài.
Đầu ngón chân cô lạnh cóng, đến mức mất cảm giác. Cô siết chặt thanh vịn trong buồng vệ sinh, muốn đứng dậy nhưng không đứng nổi. Cảm giác như t.ử c.ung của cô, cả ruột gan của cô, sắp bị kéo xuống một hố đen bẩn thỉu và hôi thối. Cô đã gọi cho mẹ, nhưng mẹ cô không bắt máy. Cô không biết phải làm sao…
Làm sao bây giờ?
Một lần nữa, cô lại rơi xuống hố đen. Trước mắt cô là những gương mặt mờ nhạt, thờ ơ, sợ hãi, thương hại…
Chỉ có một khuôn mặt là rõ ràng, nực cười thật, trong khoảnh khắc này, người cô nghĩ đến lại là người đàn ông khốn kiếp đó.
Là anh ta.
Tất cả là do anh ta.
Cô đã sống ở Lan Châu suốt mười tám năm mà không hề xảy ra chuyện gì. Chỉ vì vụ án chết tiệt của anh ta mà giờ đây cô lại sắp mất mạng. Cô không còn cách nào để tìm đến người ấy nữa. Nhưng điều tuyệt vọng hơn cả cái chết trước mắt, chính là cô thậm chí còn không nhớ nổi khuôn mặt của người ấy. Cô chỉ nhớ rằng… người ấy rất đẹp.
Từ một ngày nào đó, khi vừa tròn hai mươi chín tuổi, cô bắt đầu thường xuyên mơ thấy người ấy, một bóng lưng trong chiếc áo thun thể thao trắng, quần đùi đỏ, đôi giày bóng rổ trắng tinh…
Tại sao cô lại kết hôn với thằng già đó?
Tại sao điều cô nghĩ và điều cô làm lại luôn trái ngược nhau?
Khi cái chết cận kề, mọi thứ bỗng trở nên sáng tỏ đến đau lòng.
Cô ném cái gọi là trinh tiết của mình cho Từ Chiêu Lâm, giống như ném một khúc xương mục cho một con chó hoang không kén ăn. Bởi vì cô biết mình không xứng với một chàng trai rực rỡ như ánh mặt trời.
Cô thực sự là một người phụ nữ tồi tệ, nhan sắc tầm thường, yếu đuối, vô dụng, tính cách nhạt nhòa. Không phải chỉ mẹ cô mới thấy cô chẳng có chút ưu điểm nào, mà là vì cô thật sự không có ưu điểm.
Cô biết rõ Từ Chiêu Lâm không phải người tốt, nhưng vẫn cứ mơ màng mà bước vào cuộc hôn nhân với anh ta, để rồi bị cuốn trôi đến hiện tại.
Anh ta đến chỗ làm của cô, sải bước thẳng đến trước mặt cô, ép cô vào góc tường.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Khách hàng, cấp trên, đồng nghiệp, không ai nhìn anh ta. Xã hội này luôn khoan dung với đàn ông. Mọi ánh mắt đều dán chặt vào cô, cô gái luôn ăn mặc kín đáo, đến váy ngắn cũng không dám mặc, giờ đây lại bị người ta ngủ qua đêm. Không có gì k.ích th.ích trí tưởng tượng hơn thế.
Mọi người đều biết cô đã lên giường với anh ta. Và anh ta, từ trên cao ban phát cho cô một danh phận: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Nhà anh ta bừa bộn như chuồng heo. Mùi thuốc lá nồng nặc khiến cô vừa bước vào đã phải ho sặc sụa. Gạt tàn trên bàn trà đầy chật tàn thuốc, mấy thùng giấy chất đống khắp phòng, bên trong toàn là hồ sơ vụ án. Một vài tập tài liệu không còn chỗ chứa, liền bị vứt bừa ra sàn.
Ngoài sofa, bàn trà, TV, trong phòng khách chẳng còn món nội thất nào khác. Dựa vào bức tường là một tấm bảng trắng, trên đó treo một miếng vải đen, một góc bị lệch xuống, để lộ những nét chữ dày đặc viết bằng bút lông đỏ và xanh. Có chút không hợp với dáng vẻ bụi bặm của anh ta, bởi chữ viết của anh ta rất đẹp, từng nét bút bay lượn, phóng khoáng, sắc sảo.
“Từ Chiêu Lâm, tôi…” Tôi còn chưa suy nghĩ xong.
Nhưng anh ta vẫn như mọi khi, không cho cô cơ hội để nói hay suy nghĩ. Anh ta bế bổng cô lên, sải bước vào phòng ngủ. Trong bóng tối hỗn loạn, cô còn chưa kịp nhìn rõ căn phòng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, tiếng hơi thở nặng nề của anh ta.
Mền gối vẫn ám mùi khói thuốc, xen lẫn mùi riêng biệt của anh ta. Trong đêm tối, anh ta như một con dã thú với móng vuốt sắc nhọn, không hề thương tiếc mà dùng thanh kiếm nóng bỏng, cứng rắn đâm xuyên qua cơ thể cô. Cơn đau sắc bén làm cô không kìm được gào lên. Nhưng thứ đáng sợ hơn cả nỗi đau lần đầu, chính là cảm giác xa lạ khủng khiếp. Cô cầu xin anh ta nhẹ tay, nhưng những lời nói ấy, cùng với cả khung xương của cô, đều bị anh ta đè nát.
Trước khi mất đi ý thức, cô nghe thấy anh ta dùng giọng điệu lạnh băng, giống như đang thẩm vấn tội phạm, hỏi cô: “Em có muốn ở bên tôi không?”
Đó chính là cách anh ta chịu trách nhiệm. Đem cô cướp đoạt về lãnh địa của mình, biến cô thành công cụ cố định để giải tỏa d.ục v.ọng. Rồi một ngày nào đó, sau một chuyến công tác, chẳng hiểu trúng tà thế nào, anh ta lại quấn lấy cô không rời.
“Sao anh lại bắn bên trong?”
Cô vẫn nhớ buổi chiều mùa đông hôm ấy. Không hiểu sao, mọi ký ức của cô về cái lạnh đều vô cùng rõ ràng.
Ngày hôm đó, ánh hoàng hôn yếu ớt, nhợt nhạt như bị hơi lạnh làm phai màu. Ánh sáng xuyên qua khe hở của chiếc rèm chưa kéo hết, rọi xuống giường ngủ. Những góc mền màu xám, cổ chân trần của cô, tất cả đều bị phủ một lớp ánh sáng lạnh lẽo.
Cô nằm sấp trên giường, tr.ần tr.ụi, nhìn chằm chằm vào sợi dây đỏ trên mắt cá chân mình. Tiếng chuông nhỏ trên sợi dây vẫn văng vẳng trong tai, âm thanh lanh lảnh, gấp gáp, hòa cùng tiếng giường rung chấn nặng nề. Nhưng giờ đây, trong căn phòng chỉ còn lại hơi thở nặng nề của người đàn ông vừa được thỏa mãn.
Không có câu trả lời. Cô trống rỗng lặp lại một lần nữa: “Sao anh lại bắn bên trong?”
Cô tưởng anh ta biết chừng mực, nhưng anh ta không có. Khoảnh khắc cuối cùng, anh ta dí sâu vào nơi sâu nhất của cô, buông thả tất cả. Cô vùng vẫy né tránh, nhưng lại bị anh ta giữ chặt lấy eo, đè nghiến dưới thân.
“Không được sao?”
Cô nghe thấy tiếng tách của bật lửa, người đàn ông phía sau giọng khàn khàn, cười nhạo, nhả ra ba chữ: “Không được sao?”
Khói thuốc trắng lượn lờ trước mắt cô. Cô ngồi dậy, mở cửa sổ, cứ vậy mà đứng tr.ần tr.ụi bên cửa sổ, đôi mày liễu thanh mảnh nhíu chặt.
Bối rối, hoang mang, ghê tởm, sợ hãi, tất cả suy nghĩ trong đầu, đến khi bật ra khỏi miệng lại chỉ còn là câu nói mà phụ nữ hay hỏi nhất: “Nếu có thai thì sao?”
“Nếu có thai thì sao?”
Người đàn ông tựa vào đầu giường, vừa rít thuốc vừa lặp lại câu hỏi của cô, khóe môi hơi nhếch lên.
Anh ta im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Em cũng có thể không mang thai mà. Mua hai viên thuốc tránh thai đi. Chuyện gì cũng giải quyết được.”
“Cái đó hại sức khỏe!”
Tất cả cảm xúc của cô, trong giây phút này, đều biến thành cơn giận dữ. Cô đỏ mặt quay đầu nhìn anh ta: “Từ Chiêu Lâm! Anh chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, đã bao giờ nghĩ đến em chưa?”
Trong căn phòng ngủ u ám, đôi mắt anh ta chớp sáng dưới làn khói mờ. Anh ta chăm chú nhìn cô. Anh ta rất hiếm khi nhìn cô kỹ như vậy. Nhiều nhất cũng chỉ là liếc qua một cái để xác nhận cô đã đến, rồi không buồn nhìn thêm lần nữa.
“Xin lỗi, lần này em cứ mua hai viên uống tạm đi. Sẽ không có lần sau đâu.”
Nói xong, anh ta đứng dậy, nhặt quần áo rơi trên sàn lên, mặc vào rồi rời đi.
Nhưng cuối cùng, cô đã không mua thuốc. Cô đi qua đi lại trước cửa tiệm thuốc tiện lợi bên ngoài đơn vị, bước đến cửa, rồi lại quay đi. Lặp lại mấy lần như vậy, nhưng rồi vẫn không bước vào trong.
Sự yếu đuối lại một lần nữa chiến thắng. Cô lại thua thảm hại.
“Em có thai rồi.”
“Ừ.”
Lúc đó, họ đang ăn trong một quán mì. Dường như Từ Chiêu Lâm thích ăn mì hơn cô tưởng, tốc độ ăn cũng nhanh hơn cô nghĩ. Anh ta làm gì cũng nhanh. Lúc cô nói ra câu đó, anh ta đang uống nước mì, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ ậm ừ một tiếng.
Cô im lặng nhìn anh ta. Đã muộn rồi, trong quán mì không còn nhiều người. Ngoài họ ra, chỉ có một bàn khác, hai người đàn ông đang cầm ly nhựa dùng một lần uống bia, vừa trò chuyện vừa cười. Nghe thấy câu nói của cô, bọn họ đưa mắt đầy ẩn ý nhìn sang. Ngoài cửa sổ, xe cộ lướt qua, tiếng nước bắn lên mặt đường rào rào.
Nhưng cô chẳng bận tâm. Từ lâu, cô đã không còn quan tâm đến ánh mắt người khác nữa. Một người phụ nữ, sau khi bị “tỏ tình” theo cách đó, thì còn gì để bận tâm nữa?
Anh ta cũng chẳng để tâm. Uống hết ngụm nước mì cuối cùng, anh ta dựa lưng vào ghế, vừa lấy khăn giấy lau miệng vừa nhìn cô, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc. Ánh mắt anh ta nhẹ bâng, thoáng chút bỡn cợt: “Có thai rồi thì còn làm gì được nữa? Dù sao bây giờ cũng chẳng khác gì đã kết hôn. Tôi thì không sao cả, em tự quyết đi.”
Cô nhìn anh ta chằm chằm vài giây, rồi đứng dậy bỏ đi. Sau lưng chỉ có tiếng hai người đàn ông kia xì xào bàn tán. Không có giọng của anh ta. Không có tiếng bước chân đuổi theo. Anh ta thậm chí còn chẳng gọi cô một tiếng.
Vậy mà cuối cùng, họ vẫn kết hôn. Bạch Tuyết bật cười, ngửa mặt thở một hơi dài, hơi thở trắng nhạt tan vào màn mưa.
Những đau khổ, những dày vò mà cô đã trải qua, chẳng qua chỉ là hậu quả từ những gì cô đã lựa chọn mà thôi. Cô chợt nhận ra mình cũng chẳng còn thiết tha gì với chuyện sống nữa. Đời này, dù thế nào đi nữa, cũng chẳng thể tốt hơn.
Cô từng nói, cô thích chết một cách dứt khoát, không phải lê lết trên giường bệnh, không khiến ai ghét bỏ. Vậy thì cái chết này cũng không tệ lắm. Trước khi chết, cô còn có thể kéo theo cả đứa con hoang trong bụng làm đệm lưng, cũng coi như nhắm mắt xuôi tay.
Nhưng không được. Cô nhìn thấy một chấm đen nhỏ trên nóc một tòa nhà ở rất xa.
Người đàn bà điên kia cũng thấy. Cô ta cười khanh khách, hét lên một tiếng phấn khích rồi giơ cao con dao phay trong tay… Chém thẳng xuống cổ Bạch Tuyết!