Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 33

Tình cảm của Chu Lai vốn mang đậm chất ngang tàng, giống như sở thích đọc những tiểu thuyết “ông trùm lạnh lùng say đắm tôi” vậy. Cô khao khát nửa kia phải một lòng một dạ. Và ngược lại, khi đã yêu, cô cũng sẽ dốc hết tâm huyết để trân trọng người ấy.

Gần đây, trên mạng xã hội xuất hiện cụm từ “não yêu” gây sốt.

Đại khái, nó ám chỉ những kẻ một khi đã chìm đắm trong tình yêu liền dồn hết tâm trí và sức lực vào cảm xúc cùng người yêu của mình.

Chu Lai không chắc mình có thuộc típ người như thế, bởi đây là lần đầu tiên cô si mê một người đến thế.

Cô cũng từng nghiêm túc chiêm nghiệm: Nếu đối phương phản bội hoặc cả hai không thể cùng nhau tiến bộ, trở nên tốt đẹp hơn, cô sẽ rất tỉnh táo xem xét lại mối quan hệ này. Liệu họ phù hợp làm bạn bè bình thường, hay vẫn nên tiếp tục là người yêu?

Trong chuyện này, cách Chu Lai đối xử với người yêu cũ chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Khi phát hiện anh ta tán tỉnh người khác sau lưng mình, Chu Lai không chần chừ, lập tức chia tay. Thậm chí, cô còn quyết đoán hơn cả những gì bản thân tưởng tượng. Hoàn trả toàn bộ quà cáp anh ta tặng, chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất: Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.

Nhưng hiện tại, Chu Lai vô cùng mãn nguyện với Lâm Tư Dật.

“Đứt tay quen tay”, Lâm Tư Dật và người yêu cũ của cô hoàn toàn trái ngược nhau. Dĩ nhiên, Chu Lai cũng không muốn đem hai người họ ra so sánh.

Chu Lai nghịch đủ kiểu với chậu cây xấu hổ, những chiếc lá đã khép kín hết sau bao lần bị cô trêu chọc, phải chờ một lúc lâu chúng mới chịu duỗi ra.

Từ nhỏ đến lớn, cô nhận vô số món quà, nhưng đây là lần đầu tiên có ai đó tặng cô một chậu cây xấu hổ, lại còn do chính tay Lâm Tư Dật ươm trồng. Không cần phải nói, cô yêu thích nó đến nhường nào.

Đêm khuya, Lâm Tư Dật đứng trước bếp, ống tay áo xắn cao, những đường gân xanh nổi rõ trên cánh tay toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ.

Anh đang nhào bột.

Khung cảnh ấy vừa có chút kỳ lạ, lại vừa đẹp mắt đến lạ thường.

Trong quan niệm của Chu Lai, việc nhào bột vốn chẳng phải công việc dành cho đàn ông. Bố cô quanh năm bận rộn với công việc, là người cực kỳ gia trưởng, chuyện nhà cửa chẳng bao giờ động tay, nói chi đến việc vào bếp nấu nướng.

Việc Chu Lai lâu nay không muốn yêu đương phần lớn cũng bị ảnh hưởng bởi bố mình. Theo cô, nếu đàn ông đều như Chu Cao Trì, phụ nữ cần gì phải tự làm khổ mình? Một mình sống còn tự do hơn!

Nhưng Lâm Tư Dật khiến cô tin tưởng rằng: Đàn ông tốt trên đời này vẫn chưa tuyệt chủng.

Chu Lai định lén chụp lại khoảnh khắc anh chăm chú nhào bột, nào ngờ điện thoại lại bật đèn flash. Chụp lén không thành, lại bị phát hiện tại trận, thật là xấu hổ.

May mà Lâm Tư Dật không cười cợt cô, anh chỉ tò mò hỏi: “Sao lại chụp anh?”

Chu Lai thành thật đáp: “Đàn ông lúc chuyên tâm là đẹp trai nhất đó!”

Lâm Tư Dật khẽ nở nụ cười.

Cô nói gì anh cũng thấy hay.

Chu Lai nhanh tay chụp thêm vài kiểu ảnh, thấy điện thoại sắp hết pin liền mang vào phòng sạc.

Khi trở ra, cô hỏi anh: “Em có cô bạn muốn nhờ anh chụp ảnh, không biết anh có hứng thú không?”

Lâm Tư Dật vừa nhào bột vừa thờ ơ đáp: “Chụp ảnh gì?”

“À, kiểu ảnh chúng ta từng chụp chung ấy, ảnh đôi á.”

Anh dừng tay, ánh mắt trong vắt hướng thẳng vào cô: “Em muốn anh đi chụp?”

“Đừng hỏi lại em chứ, đang hỏi ý kiến anh đấy.” Chu Lai nói, “Người mẫu nam hiếm lắm, thù lao cũng cao.”

Lâm Tư Dật cười, lắc đầu.

Cô hỏi: “Anh cười gì? Lắc đầu là sao?”

“Chu Lai, không phải vấn đề tiền bạc, anh không muốn đi.”

“Tại sao lại không muốn?”

Anh trả lời: “Anh không muốn có sự tiếp xúc thân mật với cô gái khác, dù chỉ là diễn cũng không.”

Câu trả lời này khiến Chu Lai hài lòng đến mức không tả nổi.

Cô cười tít mắt gật đầu: “Vậy anh làm người mẫu riêng của em thôi, được không?”

“Được.”

Chu Lai vốn ngang tàng, cô hiểu rõ việc chụp ảnh đôi mang ý nghĩa mập mờ thế nào. Dù chỉ là diễn, cô cũng không muốn Lâm Tư Dật thân mật với người khác.

Sau khi bộ ảnh đôi của studio cô gây chú ý, Lâm Tư Dật cũng trở thành tâm điểm. Mấy hôm trước, Hình Thi Song bạn bè xã giao trong giới KOL liên hệ xin số điện thoại của anh.

Hình Thi Song nổi lên cùng thời với Chu Lai, phong cách cũng tương đồng nên thường bị cư dân mạng đem ra so sánh.

Cô ta tưởng Lâm Tư Dật là người mẫu mới, thấy ảnh của Chu Lai hiệu ứng tốt nên cũng muốn thử.

Dĩ nhiên Chu Lai không thể cho số anh được, mối quan hệ của hai người là kiểu bề mặt vui vẻ nhưng sau lưng ai cũng ganh ghét ai. Huống chi Lâm Tư Dật là người đàn ông của cô, sao có thể nhường cho kẻ khác?

Nhân tiện nói đến chuyện chụp ảnh, Chu Lai bỗng bảo anh: “Thực ra ngoại hình anh rất phù hợp làm người mẫu thời trang nam, thỉnh thoảng đi chụp kiếm thêm cũng được, coi như công việc bán thời gian.”

“Vậy sao?” Lâm Tư Dật có vẻ không mấy quan tâm.

Cô hỏi: “Cần em giới thiệu không? Chỉ cần trả em một chút hoa hồng thôi.”

“Vậy hoa hồng là bao nhiêu?”

“Không cao đâu, 10% thu nhập của anh thôi.” Chu Lai cười khúc khích, “Cộng thêm… một cái ôm nữa.”

Lâm Tư Dật chân thành đáp: “Anh vốn thuộc về em rồi.”

“Chưa hoàn toàn đâu.” Chu Lai cọ sát vào người anh, giọng đầy ý tứ.

Lâm Tư Dật hiểu ẩn ý trong lời cô nhưng không biết phải đáp lại thế nào.

Dù sao, sớm muộn gì anh cũng sẽ thuộc về cô.

Chỉ riêng cô mà thôi.

Bỗng dưng Chu Lai cũng muốn nhào bột, trải nghiệm niềm vui lao động.

Lâm Tư Dật nhận ra cô chỉ muốn nghịch ngợm nhưng không ngăn cản. Khối bột anh nhào đã gần hoàn thiện, giờ để cô thử nghiệm một chút cũng chẳng sao.

Chu Lai chen vào khoảng trống trước ngực anh, đòi anh vòng tay ôm lấy mình rồi cùng nhào bột.

Chiếc âu inox đựng bột đủ rộng cho bốn bàn tay họ.

Nhưng thực ra, Chu Lai không phải để nhào bột mà là muốn trêu chọc Lâm Tư Dật. Dĩ nhiên, ban đầu cô không có ý định gì đặc biệt. Nhưng khi anh đứng sát sau lưng, hơi ấm cơ thể hòa quyện với mùi táo xanh thanh khiết cứ thế k.ích thí.ch giác quan cô, khiến cô không nhịn được mà nghịch đùa với bàn tay anh.

Lâm Tư Dật chiều theo trò đùa của cô, ngực áp sát lưng cô, cằm khẽ chạm vào mái tóc cô như vô tình.

Nhớ lại hơn một tháng trước khi chụp ảnh đôi, anh không dám chạm vào cô. Vậy mà giờ đây lại có thể ôm cô thân mật đến thế.

Anh thấy lòng tràn ngập hạnh phúc.

Một mối quan hệ tình cảm đẹp đẽ tựa như được ôm trọn trong lọ mật ong, chỉ cần nghĩ về đối phương thôi, tim đã ngập tràn những bong bóng ngọt ngào.

Bàn tay Lâm Tư Dật lớn hơn Chu Lai gần một nửa, nhưng dáng tay đẹp, xương ngón thon dài rõ nét.

Chu Lai áp lòng bàn tay mình lên mu bàn tay anh so sánh, rồi bỗng nói: “Lâm Tư Dật, tay anh nhào bột trông thật… quyến rũ.”

Lâm Tư Dật giật mình, dừng tay nhìn xuống đôi bàn tay mình.

Anh không hiểu ý cô.

Chu Lai đổi cách hỏi: “Anh thấy bột mềm, hay em mềm hơn?”

Lúc này anh mới vỡ lẽ.

Khi nhào bột, bàn tay và ngón tay anh vận động một cách tự nhiên – chỉ là động tác bình thường.

Nhưng động tác ấy cũng có thể bị liên tưởng sang những điều khác.

Lâm Tư Dật không ngờ Chu Lai lại có thể tưởng tượng phong phú đến vậy.

Vừa bất ngờ, anh vừa thấy đau đầu.

Thấy anh im lặng, Chu Lai cố tình nắm chặt một tay anh không cho cử động.

Anh vỗ nhẹ vào tay cô: “Đừng nghịch.”

Chu Lai quay đầu lại cười tủm tỉm: “Ồ, anh dám đánh em!”

Lâm Tư Dật đưa tay ra, giả bộ ngây thơ: “Em đánh lại đi.”

Chu Lai vờ vịt tát nhẹ rồi hừm một tiếng: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”

Lâm Tư Dật thở dài: “Nhất định phải trả lời sao?”

“Đương nhiên!”

Đôi tai anh lại ửng hồng vì ngại ngùng.

Anh từng chạm vào mặt cô, môi cô, tay cô, eo cô, lưng cô…

Mỗi nơi một cảm giác khác nhau, làm sao so sánh với bột được?

Bột làm sao sánh bằng Chu Lai.

Chu Lai chợt nhận ra câu hỏi của mình quá trừu tượng. Dù gì anh cũng chưa từng chạm vào nơi mềm mại nhất trên cơ thể cô.

Cô không bắt bí anh nữa, mà quay người áp sát tai anh thì thầm: “Vậy anh có muốn cảm nhận thử để so sánh không?”

Lời này càng khiến Lâm Tư Dật bối rối.

Chu Lai càng lúc càng ép sát, như muốn dồn anh vào chân tường.

Anh hoàn toàn bất lực, úp mặt vào cổ cô thở gấp: “Chu Lai, anh van em đừng trêu nữa.”

Chu Lai dùng ngón tay dính bột mì ve vuốt dái tai anh: “Bé ngoan, hay là anh không muốn?”

Muốn chứ.

Rất muốn.

Hơi thở Lâm Tư Dật trở nên gấp gáp. Anh há miệng, dùng sức hút mạnh lên cổ cô, như cách trút bỏ d.ục v.ọng, để lại dấu vết trên làn da cô.

Chu Lai khẽ rên, cảm nhận sự nhạy cảm nơi cổ cùng cảm giác kỳ lạ khi bị anh hôn. Khác hẳn với nụ hôn thông thường, vùng da bị hôn nổi da gà, rồi cảm giác lạ thường ấy như dòng điện chạy dọc theo mạch máu thẳng tới tim.

Cơ thể cô mềm nhũn, như chỉ cần chạm nhẹ là tan chảy.

Chu Lai đứng không vững, đành phải bám chặt lấy Lâm Tư Dật. May mà anh đủ vững chãi để cô nương tựa.

Cánh tay anh bị cô bấu đỏ, nhưng vẫn dễ dàng dùng một tay ôm chặt eo cô, khom người xuống hôn một cách tham lam. Đôi lúc, trong đầu anh thực sự lóe lên ý nghĩ: Muốn nuốt trọn cô vào lòng.

Nếu mọi chuyện suôn sẻ vào lúc này, có lẽ bữa tối của Chu Lai hôm nay chính là… Lâm Tư Dật.

Nhưng ý trời không chiều lòng người.

“Rầm!”

Tiếng túi ni lông của Phương Tinh rơi xuống sàn khiến cả ba người giật mình.

Có người đỏ mặt như quả táo.

Phương Tinh thề, cô tuyệt đối không cố ý phá hoại!

Cô đã gọi cho Chu Lai ba cuộc điện thoại, cả ba cuộc video call nhưng đều không được trả lời.

Lại có sẵn chìa khóa nhà Chu Lai, ra vào không cần báo trước nên cô tự nhiên mở cửa bước vào.

Ai ngờ lại chứng kiến cảnh tượng này.

Lúc này, dù nói gì hay làm gì cũng chỉ khiến bầu không khí thêm ngượng ngùng.

Phương Tinh ước mình có thể hoá thành không khí. Giờ thì sự lúng túng lan tỏa khắp căn phòng.

Dù bị gián đoạn nhưng Chu Lai lại tỏ ra bình tĩnh, cô thoát khỏi vòng tay Lâm Tư Dật hỏi: “Mày đến làm gì vậy?”

Phương Tinh giả vờ thản nhiên chào Lâm Tư Dật rồi nói với Chu Lai: “Tao sợ mày buồn nên đến chơi.”

Giờ thì rõ ràng là cô tự làm khổ mình rồi.

Lâm Tư Dật cũng đã lấy lại bình tĩnh, lịch sự hỏi: “Cậu ăn tối chưa? Cùng ăn mì nhé?”

Phương Tinh liếc nhìn Chu Lai, ánh mắt hỏi ý: “Ừm… tao có phiền không?”

Chu Lai trả lời nhấn mạnh: “Tap có thể nói phiền không?”

Phương Tĩnh cười hì hì: “Vậy tao đi.”

Chu Lai: “Quay lại đây!”

Phương Tinh đã nhìn thấy hết cả rồi thì Chu Lai cũng thuận tiện giới thiệu mối quan hệ hiện tại giữa cô và Lâm Tư Dật.

Phương Tinh dĩ nhiên đã đoán ra, cố tỏ vẻ bình tĩnh gật đầu, nhưng khi kéo Chu Lai vào phòng ngủ suýt nữa đã hét lên.

“Mày mày mày… tối qua mày không phải còn đang tìm đàn ông sao!”

Chu Lai lập tức bịt miệng Phương Tinh, sửa lại: “Tao có nói là đi tìm đàn ông bao giờ?”

Phương Tĩnh nhíu mày: “Tụi mày quen nhau từ khi nào vậy?”

“Tối qua.”

“Chà chà.”

“Chà cái gì!”

“Tiến triển nhanh thế nhỉ!” Phương Tĩnh vỗ vai Chu Lai, “Không hổ là bạn thân của tao!”

Chu Lai biết Phương Tĩnh hiểu nhầm, liền giải thích rõ ràng.

Phương Tĩnh gật gù: “Bạn Lâm là người ngay thẳng, chắc không dễ chinh phục lắm đâu.”

Chu Lai cũng không quá nóng lòng nữa, thuận theo tự nhiên thôi.

Ngày nay yêu đương như ăn mì tôm, trong một ngày nắm tay ôm hôn lên giường, cô thấy hơi vội vàng.

Phương Tinh nhắc nhở: “Chuyện này nên làm sớm, đừng để ‘trông mướt mà là xơ mướp’ đấy.”

Chu Lai tức giận lấy gối đập Phương Tinh.

Nói bậy bạ gì thế!

Phương Tinh không đùa đâu.

Cô từng tiếp xúc vô số đàn ông, đúc kết ra một chân lý: Người cao thường chỗ ấy lại nhỏ.

Lâm Tư Dật cao 1m88, nhìn cũng khá vạm vỡ, rất hợp với tiêu chí “trông mướt mà xơ mướp”.

Chu Lai trợn tròn mắt, lập tức bịt miệng Phương Tĩnh: “Muốn chết à! Nói to thế!”

Phương Tinh lí nhí: “Tao nói thật mà, gọi là dự báo cho mày trước.”

“Cảm ơn! Không cần!”

Bình Luận (0)
Comment